TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Đảo thần bí

Tô Nam Chi ngồi xổm xuống đất, bật hai chiếc khóa ở hai bên sườn rương. Bên trong có vài bộ quần áo, màu sắc và phong cách hoàn toàn khác biệt với cái thị trấn nhỏ bé, tù túng và buồn tẻ này.

Chiếc rương này không phải đồ của nhà trọ, mà là hành lý của một vị khách nào đó trước đây để lại.

Đã có phán đoán trong đầu, cô tiếp tục lục tìm sâu hơn.

Cuối cùng, cô tìm thấy một cuốn sổ tay, một hộp diêm chỉ còn lại năm que và một vật gì đó được gói trong giấy xi măng, cầm lên thấy khá nặng tay.

Gỡ từng lớp giấy xi măng ra, một khẩu súng ngắn và một băng đạn hiện ra ngay trước mắt cô.

Tô Nam Chi sững người trong giây lát, tâm trạng vô cùng phức tạp. Biết nói sao đây, thứ này đúng là hàng tốt nhưng vấn đề là cô không biết dùng.

Chơi mấy game bắn súng thì chỉ cần bấm bấm trên màn hình là xong, chứ cầm hàng thật trên tay thì...

Cô vốn là một công dân gương mẫu, tuân thủ pháp luật, nhiều nhất cũng chỉ từng chơi bắn bóng bay ở công viên. Đây là lần đầu tiên cô được sờ vào hàng thật, đến cái chốt an toàn ở đâu để mở còn không biết, nói gì đến chuyện thay băng đạn.

Hơn nữa, khẩu súng này rõ ràng đã bị bỏ xó nhiều năm, liệu có còn dùng được hay không cô cũng chẳng biết kiểm tra thế nào. Lỡ không cẩn thận làm nó cướp cò thì toi đời.

Tô Nam Chi vừa cảm thán vừa tiếp tục lục lọi. Sau đó, cô lại tìm thấy một chiếc bình đựng nước dã ngoại kiểu xưa, hai cái ba lô, năm cái túi xách du lịch lớn nhỏ khác nhau. Bên trong không chỉ có quần áo mà còn có một ít tiền mặt.

Tình trạng của đống hành lý này không đồng nhất nhưng có một điều chắc chắn là chúng đã bị bỏ lại trong phòng kho này từ rất lâu rồi và chưa từng có ai đυ.ng đến.

Lẽ nào những vị khách từng trọ ở đây đều đã gặp chuyện không may?

Ông chủ nhà trọ này không lẽ là một tên sát nhân biếи ŧɦái nào đó?

Nghĩ kỹ thì cũng không phải là không có khả năng đó.

Tô Nam Chi chọn lấy một chiếc ba lô chống nước màu đen, bỏ cuốn sổ tay, đèn pin và bình nước vào đó. Sau đó, cô xếp những thứ còn lại về vị trí cũ.

Tất nhiên, muốn làm y chang thì khó lắm, chỉ đành cố hết sức phục dựng lại thôi.

Tô Nam Chi giắt khẩu súng và băng đạn trong túi, về phòng mình ngồi phịch xuống giường, sốt ruột lật xem cuốn sổ tay.

Trang đầu tiên của cuốn sổ kẹp mấy tấm ảnh. Một tấm là ảnh chụp chung, một cặp nam nữ trẻ tuổi đang dắt tay một bé gái. Mấy tấm còn lại đều là ảnh biển cả mênh mông, chụp từ nhiều góc độ, trong những điều kiện thời tiết khác nhau, đúng kiểu ảnh phong cảnh tiêu chuẩn.

Cũng may là cái vali trong phòng chứa đồ lặt vặt có chống ẩm nên ảnh và sổ tay mới còn nguyên vẹn.

Tô Nam Chi đặt ảnh xuống, vừa định giở tiếp xem nội dung cuốn sổ thì bên ngoài bỗng vọng lại tiếng nói chuyện. Tay cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.

Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng gió rít mưa gào lúc này nghe thật nặng nề, ngột ngạt.

Giờ này chắc ông chủ nhà trọ cũng sắp ra đổi ca rồi.

Tô Nam Chi nhét cuốn sổ với mấy tấm ảnh vào tủ quần áo, khóa cửa phòng rồi xuống sảnh chính nhà trọ.

Mấy người chơi đã về nhưng thiếu mất một người.

Qua cuộc nói chuyện của họ, biết được người chơi chưa về tên là Trịnh Minh. Vốn dĩ anh ta đi cùng hai người khác, họ chia nhau tìm manh mối ở gần bến tàu. Sau đó, hai người đi cùng đợi mãi ở điểm hẹn mà không thấy anh ta đâu, cứ ngỡ anh ta về trước nên họ cũng quay lại nhà trọ.

“Mọi người đừng lo lắng quá, biết đâu lát nữa cậu ấy về ngay ấy mà.”

Ông chủ nói lời an ủi nhưng vẻ mặt lại thoáng nét khác thường.

Tô Nam Chi đứng nép một bên, thầm nghĩ, suốt cả buổi chiều, đáng lẽ ông chủ nhà trọ không hề rời khỏi đây.

6

0

3 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.