TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Đảo thần bí

Cô đã thử bật đèn hành lang nhưng không được. Đèn trong phòng thì vẫn sáng, chỉ có điều cứ chừng một phút lại chớp nháy liên tục.

Đèn điện là thiết bị duy nhất cô thấy còn hoạt động được trong cái nhà trọ này, còn cái điện thoại ở quầy lễ tân thì rõ ràng chỉ để trưng cho có.

Tô Nam Chi ăn tạm chút gì đó rồi cầm chùm chìa khóa phòng dự phòng lên lầu.

Cô chẳng hy vọng tìm được thứ gì có ích trên đó, nếu có thì cũng đã bị người khác cuỗm mất rồi. Cô lên chỉ để xem có thêm manh mối nào không thôi.

Kể cả khi những người khách khác có phát hiện ai đó vào phòng mình cũng có thể đổ hết cho ông chủ nhà trọ.

Năm phòng khách trên lầu có cách bài trí y hệt nhau và còn tồi tàn hơn cô tưởng.

Cửa sổ phòng cuối cùng có một khe hở không tài nào đóng kín được. Tấm rèm cửa màu xám tro bay phần phật, nước mưa tạt vào làm ẩm một mảng tường vài miếng ván sàn cũng đã nứt vỡ.

Chẳng biết ai xui xẻo đến thế mà phải ở cái phòng này.

Nơi này mà có ma ám thì cũng chẳng có gì là lạ.

Tô Nam Chi từ trên lầu đi xuống, đứng ở chân cầu thang, nghiêng đầu nhìn sang phải. Muốn đến được phòng kho phải đi ngang qua cửa phòng của ông chủ nhà trọ.

Mây đen vần vũ mãi không tan, bầu trời xám xịt một màu. Những ô cửa sổ không được đóng kín kẽo kẹt trong gió biển, tạo ra những âm thanh chậm rãi, cũ kỹ. Hành lang bị bao phủ bởi một bóng tối đặc quánh, khiến người ta theo tiềm thức cũng không muốn bước qua.

Cô chần chừ một lúc rồi cũng cầm lấy bộ dụng cụ lau dọn mà trước đó tiện tay để ở quầy lễ tân, đi về phía phòng kho.

Khi đi ngang qua cửa phòng ông chủ, Tô Nam Chi dừng bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im ỉm. Cô nín thở, từ từ áp sát người vào cửa, ghé tai lắng nghe.

Chẳng nghe thấy gì hết, chỉ có một sự im lặng đến bất thường.

Ngay khi cô định quay đi thì từ sau cánh cửa đột nhiên vang lên một thứ âm thanh khó mà diễn tả nổi – vừa gấp gáp lại vừa khàn khàn.

Âm thanh đó khiến Tô Nam Chi cứng đờ cả người, một luồng khí lạnh buốt chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Cô không dám chắc đó là tiếng gió biển lay động thứ gì, hay là một âm thanh nào đó khác.

Chìa khóa dự phòng vẫn nắm chặt trong tay nhưng linh tính mách bảo cô đừng mở cánh cửa đó.

Nếu thật sự mở ra, có lẽ sẽ gặp phải chuyện không hay.

Lỡ như kẻ đó cũng đang đứng sát sau cánh cửa, áp một bên mặt vào đó, lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì sao...

Tô Nam Chi lùi lại một bước, rồi quay người đi về phía phòng kho.

Cô vừa mới tự dọa mình một phen hú vía. Giờ đây, lúc mở cửa phòng kho, nghe tiếng chìa khóa lách cách xoay trong ổ, cô cũng thấy căng thẳng đến lạ. Mắt thì cứ liếc về phía bên phải, chỉ sợ cánh cửa phòng ông chủ đột ngột mở ra và ông ta sẽ xuất hiện với vẻ mặt âm hiểm hỏi cô có phải đã nghe thấy gì không.

Với tâm trạng đó, tay Tô Nam Chi mở cửa cũng hơi run. Ổ khóa lại cũ kỹ, chìa khóa xoay chuyển rất khó khăn. Cửa càng khó mở, lòng cô càng như lửa đốt.

Cô có cảm giác như một mối nguy hiểm nào đó đang từ từ áp sát mình...

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, đừng suy diễn lung tung, đừng tự dọa mình nữa.

Tô Nam Chi không ngừng tự nhủ và cuối cùng, cánh cửa cũng bật mở!

Cô vội vàng bước vào phòng kho, tiện tay khóa trái cửa lại, rồi mới đặt bộ dụng cụ xuống đất, thở không ra hơi.

Thế nhưng, Tô Nam Chi không hề hay biết, chỉ một giây sau khi cô đóng cửa phòng kho, cánh cửa căn phòng kế bên, ở phía tay phải, đã từ từ hé ra một khe nhỏ.

Bên trong khe cửa tối om, không một chút ánh sáng nào lọt ra. Một luồng khí lạnh lẽo, ẩm thấp từ từ lan tỏa và dường như trong bóng tối ấy, có một đôi mắt đang dõi theo hành lang bên ngoài.

Chỉ cần cô chậm thêm hai giây nữa thôi là đã chạm mặt đối phương rồi.

Nửa phút sau, cánh cửa kia lại lặng lẽ đóng lại, nhà trọ lại chìm vào sự yên tĩnh vốn có.

Không khí trong phòng kho quả thực không dễ chịu chút nào, Tô Nam Chi nhíu mày nhìn một vòng xung quanh.

So với căn phòng cô đang ở, phòng kho này có diện tích nhỏ hơn một chút, đủ thứ đồ đạc linh tinh được chất đống một cách bừa bãi.

Nghĩ đến việc ông chủ nhà trọ đang ngủ ngay phòng kế bên, cô không dám gây ra tiếng động mạnh. Việc lục lọi vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức, mới tìm được một nửa mà cô đã mệt bở hơi tai.

Thứ duy nhất cô tìm được cho đến lúc này là một chiếc đèn pin bằng sắt đã hết sạch pin, chẳng khác nào công cốc. Đèn pin mà không soi được thì cũng chỉ dùng để chọi như cục gạch là cùng.

Tô Nam Chi thở dài một tiếng, xắn tay áo lên rồi tiếp tục công việc.

Thời gian chính là sinh mạng!

Nghĩ đến đây, cô lại thấy hừng hực khí thế.

Bất chợt, ánh mắt Tô Nam Chi dừng lại ở một chiếc rương gỗ xách tay kiểu cũ nằm trong góc. Lớp sơn trên mặt rương đã có dấu hiệu bong tróc, bên trên còn bị nhiều đồ đạc linh tinh khác đè lên.

Cô lần lượt dời từng món đồ đè phía trên, phải mất một lúc lâu mới lôi được chiếc rương bên dưới ra.

Loại rương xách tay kiểu cũ như thế này cô từng thấy ở nhà một người lớn tuổi trong họ. Chất liệu làm bằng gỗ thịt, lớp sơn bên ngoài có thể chống nước, để mấy chục năm vẫn không hề hấn gì. Đồ đạc ngày xưa đúng là chất lượng không chê vào đâu được.

6

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.