0 chữ
Chương 4
Chương 4: Đảo thần bí
Anh ta đứng đó, không nói một lời, gương mặt không chút biểu cảm, vẻ bình tĩnh ẩn chứa một nét lười biếng khó nhận ra.
Tô Nam Chi dựa vào thân phận NPC của mình, cứ thế mà nhìn đám người chơi một cách trắng trợn. Hai người trong số họ quay đầu lại liếc nhìn cô, vẻ mặt thoáng thay đổi rồi rõ ràng bước nhanh hơn, như thể bị dọa sợ điều gì đó.
Chắc chắn không phải do cô! Là do ông chủ nhà trọ!
Trời đất chứng giám, cô đúng là một NPC hiền lành.
Nhóm người chơi bước ra khỏi nhà trọ, nhìn những con sóng cuộn trào ngoài xa, cảm giác ngột ngạt trong lòng chẳng những không vơi đi mà còn nặng nề hơn.
Thuyền của họ gặp sự cố nên không thể tiếp tục hành trình, lại gặp phải bão lớn nên đành phải cập bờ hòn đảo nhỏ này.
Đây chính là màn mở đầu mà trò chơi đã sắp đặt cho họ.
Vừa đặt chân vào thị trấn, họ lập tức cảm nhận được thái độ kỳ lạ của dân địa phương.
Dân trên đảo này rất không ưa người lạ, vẻ mặt chẳng muốn nói chuyện với họ nửa lời. Thế nhưng, mỗi khi họ đi qua, đám người đó lại nấp sau cửa sổ lén nhìn trộm, với ánh mắt vừa khinh miệt lại vừa có chút phấn khích, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mãi đến chiều tối họ mới tìm được một nhà trọ. Ông chủ không giống những người khác là lờ họ đi, chỉ có điều điều kiện nhà trọ quá tệ: Chăn mền ẩm mốc, đèn điện chập chờn, ngay cả nước nóng cũng không có.
Rõ ràng là nơi này đã rất lâu rồi không có người ngoài đặt chân đến.
Trong chín người chơi, ngoài ba tân binh thì những người còn lại đều không phải lần đầu tham gia trò chơi. Đối với những người chơi cũ, điều kiện tồi tàn này chẳng thấm vào đâu so với những hiểm nguy chưa biết trước mắt.
Chỉ có ba người mới là Nguyễn Phi, Triệu Đại Thành và Trịnh Minh là vẫn chưa hiểu rõ tình hình, mới sáng sớm đã ca thán về điều kiện ăn ở.
Vòng chơi này mọi người đều như châu chấu trên cùng một sợi dây, vì vậy những người chơi cũ cũng sẵn lòng nhắc nhở vài câu.
“Mọi người có để ý không, NPC lúc nãy cứ nhìn chằm chằm chúng ta.” Điền Sùng bất an nhìn con phố vắng tanh không một bóng người.
Thị trấn bình thường nào mà ban ngày ban mặt đường xá lại vắng lặng như thế này chứ?
“Đúng vậy! Tôi cũng thấy thế.” Lư Tuệ gật đầu, nhớ lại cảnh tượng trong nhà trọ ban nãy, không chắc chắn nói: “Cô ta trông có vẻ bình thường hơn những người khác một chút. Có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm cô ta về tình hình trên đảo.”
Tô Nam Chi dựa vào thân phận NPC của mình, cứ thế mà nhìn đám người chơi một cách trắng trợn. Hai người trong số họ quay đầu lại liếc nhìn cô, vẻ mặt thoáng thay đổi rồi rõ ràng bước nhanh hơn, như thể bị dọa sợ điều gì đó.
Chắc chắn không phải do cô! Là do ông chủ nhà trọ!
Trời đất chứng giám, cô đúng là một NPC hiền lành.
Nhóm người chơi bước ra khỏi nhà trọ, nhìn những con sóng cuộn trào ngoài xa, cảm giác ngột ngạt trong lòng chẳng những không vơi đi mà còn nặng nề hơn.
Thuyền của họ gặp sự cố nên không thể tiếp tục hành trình, lại gặp phải bão lớn nên đành phải cập bờ hòn đảo nhỏ này.
Đây chính là màn mở đầu mà trò chơi đã sắp đặt cho họ.
Dân trên đảo này rất không ưa người lạ, vẻ mặt chẳng muốn nói chuyện với họ nửa lời. Thế nhưng, mỗi khi họ đi qua, đám người đó lại nấp sau cửa sổ lén nhìn trộm, với ánh mắt vừa khinh miệt lại vừa có chút phấn khích, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mãi đến chiều tối họ mới tìm được một nhà trọ. Ông chủ không giống những người khác là lờ họ đi, chỉ có điều điều kiện nhà trọ quá tệ: Chăn mền ẩm mốc, đèn điện chập chờn, ngay cả nước nóng cũng không có.
Rõ ràng là nơi này đã rất lâu rồi không có người ngoài đặt chân đến.
Trong chín người chơi, ngoài ba tân binh thì những người còn lại đều không phải lần đầu tham gia trò chơi. Đối với những người chơi cũ, điều kiện tồi tàn này chẳng thấm vào đâu so với những hiểm nguy chưa biết trước mắt.
Vòng chơi này mọi người đều như châu chấu trên cùng một sợi dây, vì vậy những người chơi cũ cũng sẵn lòng nhắc nhở vài câu.
“Mọi người có để ý không, NPC lúc nãy cứ nhìn chằm chằm chúng ta.” Điền Sùng bất an nhìn con phố vắng tanh không một bóng người.
Thị trấn bình thường nào mà ban ngày ban mặt đường xá lại vắng lặng như thế này chứ?
“Đúng vậy! Tôi cũng thấy thế.” Lư Tuệ gật đầu, nhớ lại cảnh tượng trong nhà trọ ban nãy, không chắc chắn nói: “Cô ta trông có vẻ bình thường hơn những người khác một chút. Có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm cô ta về tình hình trên đảo.”
6
0
3 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
