0 chữ
Chương 3
Chương 3: Đảo thần bí
Thông tin từ hệ thống hiện lên: [Ông ta là chủ của nhà trọ này.]
Nhiều năm trước, cô cùng cha mẹ đã đến hòn đảo này và ở tại chính nhà trọ này. Sau đó, cha mẹ cô lần lượt mất tích và chính ông chủ đã nhận nuôi cô.
“Con đang làm gì vậy?” Ông chủ nhà trọ vẫn dán mắt vào cô.
Lại nữa rồi, cái không khí rờn rợn đến khó chịu toàn thân này, cứ như chỉ cần cô nói sai một lời thì người kia sẽ lập tức cho cô toi đời.
Nói dài nói dai thành nói dại, Tô Nam Chi nào dám mạo hiểm, bèn im bặt, chỉ ngước mắt nhìn lên lầu, lòng bàn tay vì căng thẳng mà rịn cả mồ hôi.
Chà, cái ông này... à không, phải nói là cả cái nhà trọ này, từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ gì đó rất kỳ quái!
Mưa bên ngoài đã tạnh nhưng mây đen vẫn còn vần vũ giữa trời. Không khí ẩm thấp mang theo vị mằn mặn đặc trưng của biển cả, một khung cảnh càng khiến lòng người thêm bất an.
Ông chủ nhà trọ liếc nhìn về phía cầu thang, nét mặt khẽ biến đổi, nở một nụ cười có phần cứng nhắc: “Mấy người lạ này ở không được bao lâu đâu.”
Ý là không cần phải đặc biệt dọn dẹp vì họ.
Làm ăn kiểu này đích thị là độc quyền rồi.
Cùng là NPC mà Tô Nam Chi cảm thấy mình chẳng có chút số má nào.
Những người lạ mặt trọ ở đây chính là mấy người chơi khác. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là họ đã cùng nhau đến đây.
Đi theo nhóm có lẽ sẽ an toàn hơn nhưng ẩn mình quan sát tình hình chắc chắn là thượng sách.
Trong thời gian an toàn, cô quyết tâm sắm vai một NPC cứng cựa!
Quan trọng nhất bây giờ là tận dụng khoảng thời gian an toàn có hạn này để tìm hiểu kỹ nơi này trước đã, lỡ có chuyện gì xảy ra còn biết đường mà chạy.
Tô Nam Chi đã có quyết định trong lòng.
Lúc này, tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, sàn gỗ ọp ẹp khẽ rung lên. Có người đang đi xuống, nghe động tĩnh thì không ít người.
Một nhóm người lần lượt bước xuống, sáu nam ba nữ, vừa tròn chín người.
Tô Nam Chi liếc mắt một cái đã chú ý ngay đến người thanh niên đi cuối cùng. Lý do thì đơn giản thôi, khuôn mặt đẹp trai quá mức đó ngay lập tức chiếm trọn tâm điểm trong tầm mắt cô.
Người thanh niên đó mặc một chiếc áo khoác đen, vài lọn tóc mái lòa xòa tùy ý rủ xuống sống mũi cao thẳng. Đường quai hàm rõ nét càng làm nổi bật những đường nét tinh xảo trên gương mặt. Đôi mắt anh ta đen láy như đá obsidian (Là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, có màu tối, chủ yếu là đen và xám) thuần khiết, sâu thẳm và thờ ơ, toát lên một khí chất thoát tục, không vướng bụi trần.
Nhiều năm trước, cô cùng cha mẹ đã đến hòn đảo này và ở tại chính nhà trọ này. Sau đó, cha mẹ cô lần lượt mất tích và chính ông chủ đã nhận nuôi cô.
“Con đang làm gì vậy?” Ông chủ nhà trọ vẫn dán mắt vào cô.
Lại nữa rồi, cái không khí rờn rợn đến khó chịu toàn thân này, cứ như chỉ cần cô nói sai một lời thì người kia sẽ lập tức cho cô toi đời.
Nói dài nói dai thành nói dại, Tô Nam Chi nào dám mạo hiểm, bèn im bặt, chỉ ngước mắt nhìn lên lầu, lòng bàn tay vì căng thẳng mà rịn cả mồ hôi.
Chà, cái ông này... à không, phải nói là cả cái nhà trọ này, từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ gì đó rất kỳ quái!
Mưa bên ngoài đã tạnh nhưng mây đen vẫn còn vần vũ giữa trời. Không khí ẩm thấp mang theo vị mằn mặn đặc trưng của biển cả, một khung cảnh càng khiến lòng người thêm bất an.
Ý là không cần phải đặc biệt dọn dẹp vì họ.
Làm ăn kiểu này đích thị là độc quyền rồi.
Cùng là NPC mà Tô Nam Chi cảm thấy mình chẳng có chút số má nào.
Những người lạ mặt trọ ở đây chính là mấy người chơi khác. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là họ đã cùng nhau đến đây.
Đi theo nhóm có lẽ sẽ an toàn hơn nhưng ẩn mình quan sát tình hình chắc chắn là thượng sách.
Trong thời gian an toàn, cô quyết tâm sắm vai một NPC cứng cựa!
Quan trọng nhất bây giờ là tận dụng khoảng thời gian an toàn có hạn này để tìm hiểu kỹ nơi này trước đã, lỡ có chuyện gì xảy ra còn biết đường mà chạy.
Tô Nam Chi đã có quyết định trong lòng.
Một nhóm người lần lượt bước xuống, sáu nam ba nữ, vừa tròn chín người.
Tô Nam Chi liếc mắt một cái đã chú ý ngay đến người thanh niên đi cuối cùng. Lý do thì đơn giản thôi, khuôn mặt đẹp trai quá mức đó ngay lập tức chiếm trọn tâm điểm trong tầm mắt cô.
Người thanh niên đó mặc một chiếc áo khoác đen, vài lọn tóc mái lòa xòa tùy ý rủ xuống sống mũi cao thẳng. Đường quai hàm rõ nét càng làm nổi bật những đường nét tinh xảo trên gương mặt. Đôi mắt anh ta đen láy như đá obsidian (Là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, có màu tối, chủ yếu là đen và xám) thuần khiết, sâu thẳm và thờ ơ, toát lên một khí chất thoát tục, không vướng bụi trần.
6
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
