0 chữ
Chương 26
Chương 26: Đảo thần bí
Tô Nam Chi co rúm trong sọt cảm thấy vị trí của mình hơi nguy hiểm. Bên ngoài đánh nhau túi bụi, hai bên chắc cũng không có hơi sức đâu mà để ý đến một cái sọt không mấy nổi bật. Thế là cô co chân, từ từ nhích từng chút một.
Cô thử di chuyển một chút, quả nhiên như cô nghĩ, không người nào cũng không quái vật nào chú ý đến cô.
Tô Nam Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chuyện bất ngờ đã xảy ra. Lục Dư tung người nhảy lên, lộn vòng trên không, đá bay hai con quái vật.
Một trong hai con không biết xui xẻo thế nào lại bay thẳng về phía cô.
Tô Nam Chi kinh ngạc mở to mắt. Giây tiếp theo, con quái vật bay sượt qua đầu cô, lực va chạm hất tung chiếc sọt đang úp trên người cô.
Khốn nạn nhất là vị trí con quái vật rơi xuống, mẹ kiếp, ngay cạnh cô không xa!
Khung cảnh đột nhiên im lặng.
Đừng nói là Tô Nam Chi, con quái vật ngã phía sau cô thấy trong sọt lòi ra một người sống sờ sờ cũng chưa kịp phản ứng. Ngay cả Lục Dư, người phần lớn thời gian đều không có biểu cảm gì, khi nhìn thấy cô cũng lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên.
Trời ơi cứu mạng... Mình đã tạo nghiệp gì thế này.
Tô Nam Chi nghẹn lời, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Tại sao cứ cảm giác mỗi lần gặp anh chàng này, không bị kéo xuống nước thì cũng là tự nhảy vào hố.
Lúc này, con quái vật bị ngã đã bò dậy, chỉ cần giơ tay là có thể tóm được cô.
Tô Nam Chi dường như nghe thấy tiếng mang cá của nó rung động, ngửi thấy mùi tanh nồng nặc. Chân cô lúc này đang tê rần, đứng dậy thôi cũng khó, làm sao mà chạy nhanh được.
Móng vuốt xám xanh của quái vật vươn về phía cô. Tô Nam Chi hoảng hốt chạy về phía trước. Lục Dư ở phía trước đá văng con quái vật bên cạnh, ném con dao trong tay ra.
Tô Nam Chi chỉ cảm thấy một luồng gió sắc lạnh lướt qua má, sau đó là một tiếng “ẦM”, con quái vật suýt nữa tóm được cô đã ngã vật xuống.
Con dao của Lục Dư cắm thẳng vào tim con quái vật. Tô Nam Chi có cảm giác như vừa đi một vòng từ cõi chết trở về. Vừa định cảm ơn thì thấy con quái vật phía sau Lục Dư lại xông tới.
“Sau lưng anh!” Tô Nam Chi vội vàng lên tiếng nhắc.
Lục Dư sớm đã nhận ra, ngay khi Tô Nam Chi lên tiếng nhắc, anh đã nghiêng người lách qua, khiến con quái vật bổ vào khoảng không, rồi nhấc chân đá văng nó.
Thân thủ có giỏi đến mấy, tay không đối phó với đám quái vật da dày thịt béo này cũng chắc chắn sẽ tốn sức. Tô Nam Chi quay người, lê đôi chân tê cứng, cố sức chạy về phía xác con quái vật sau lưng.
Cô dùng cả hai tay nắm chặt chuôi dao, muốn rút dao ra đưa cho Lục Dư. Quái vật có trí thông minh của người bình thường cũng không ngốc, một con trong số đó bất chấp tất cả xông tới. Tô Nam Chi đành phải tạm thời bỏ việc rút dao, lấy súng lục ra, vô cùng căng thẳng bắn hai phát về phía trước.
Lúc nổ súng, cô còn lo không bắn trúng quái vật mà lại bắn nhầm Lục Dư, dù sao cũng là lần đầu dùng súng, cô không tự tin chút nào.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh cô đã lo xa.
Cô căn bản là bắn trượt, ngược lại còn bị lực giật của súng làm đau tay.
Đối với một người chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, việc bắn trúng một mục tiêu di động nhanh quả thực hơi khó.
Mặc dù cô là “bậc thầy vẽ viền mục tiêu” (ý nói bắn toàn sượt) nhưng hai phát súng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng dọa lui được con quái vật đang xông tới.
Đạn dược có hạn, Tô Nam Chi không dám lãng phí nữa, quay người rút dao ra. Nhưng mấy con quái vật đang vây quanh Lục Dư, cô không có cách nào đến gần.
Trong lòng đang sốt ruột, Lục Dư bên kia liếc nhìn bức tường bên trái, rồi bật người đạp tường nhảy tới.
Tô Nam Chi kinh ngạc đưa dao cho anh. Pha xử lý đỉnh cao như vậy cô chỉ mới thấy trên TV.
Cô thử di chuyển một chút, quả nhiên như cô nghĩ, không người nào cũng không quái vật nào chú ý đến cô.
Tô Nam Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chuyện bất ngờ đã xảy ra. Lục Dư tung người nhảy lên, lộn vòng trên không, đá bay hai con quái vật.
Một trong hai con không biết xui xẻo thế nào lại bay thẳng về phía cô.
Tô Nam Chi kinh ngạc mở to mắt. Giây tiếp theo, con quái vật bay sượt qua đầu cô, lực va chạm hất tung chiếc sọt đang úp trên người cô.
Khốn nạn nhất là vị trí con quái vật rơi xuống, mẹ kiếp, ngay cạnh cô không xa!
Khung cảnh đột nhiên im lặng.
Trời ơi cứu mạng... Mình đã tạo nghiệp gì thế này.
Tô Nam Chi nghẹn lời, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Tại sao cứ cảm giác mỗi lần gặp anh chàng này, không bị kéo xuống nước thì cũng là tự nhảy vào hố.
Lúc này, con quái vật bị ngã đã bò dậy, chỉ cần giơ tay là có thể tóm được cô.
Tô Nam Chi dường như nghe thấy tiếng mang cá của nó rung động, ngửi thấy mùi tanh nồng nặc. Chân cô lúc này đang tê rần, đứng dậy thôi cũng khó, làm sao mà chạy nhanh được.
Móng vuốt xám xanh của quái vật vươn về phía cô. Tô Nam Chi hoảng hốt chạy về phía trước. Lục Dư ở phía trước đá văng con quái vật bên cạnh, ném con dao trong tay ra.
Con dao của Lục Dư cắm thẳng vào tim con quái vật. Tô Nam Chi có cảm giác như vừa đi một vòng từ cõi chết trở về. Vừa định cảm ơn thì thấy con quái vật phía sau Lục Dư lại xông tới.
“Sau lưng anh!” Tô Nam Chi vội vàng lên tiếng nhắc.
Lục Dư sớm đã nhận ra, ngay khi Tô Nam Chi lên tiếng nhắc, anh đã nghiêng người lách qua, khiến con quái vật bổ vào khoảng không, rồi nhấc chân đá văng nó.
Thân thủ có giỏi đến mấy, tay không đối phó với đám quái vật da dày thịt béo này cũng chắc chắn sẽ tốn sức. Tô Nam Chi quay người, lê đôi chân tê cứng, cố sức chạy về phía xác con quái vật sau lưng.
Cô dùng cả hai tay nắm chặt chuôi dao, muốn rút dao ra đưa cho Lục Dư. Quái vật có trí thông minh của người bình thường cũng không ngốc, một con trong số đó bất chấp tất cả xông tới. Tô Nam Chi đành phải tạm thời bỏ việc rút dao, lấy súng lục ra, vô cùng căng thẳng bắn hai phát về phía trước.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh cô đã lo xa.
Cô căn bản là bắn trượt, ngược lại còn bị lực giật của súng làm đau tay.
Đối với một người chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, việc bắn trúng một mục tiêu di động nhanh quả thực hơi khó.
Mặc dù cô là “bậc thầy vẽ viền mục tiêu” (ý nói bắn toàn sượt) nhưng hai phát súng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng dọa lui được con quái vật đang xông tới.
Đạn dược có hạn, Tô Nam Chi không dám lãng phí nữa, quay người rút dao ra. Nhưng mấy con quái vật đang vây quanh Lục Dư, cô không có cách nào đến gần.
Trong lòng đang sốt ruột, Lục Dư bên kia liếc nhìn bức tường bên trái, rồi bật người đạp tường nhảy tới.
Tô Nam Chi kinh ngạc đưa dao cho anh. Pha xử lý đỉnh cao như vậy cô chỉ mới thấy trên TV.
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
