TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Đảo thần bí

Quái vật đầu cá mình người lại tiến thêm vài bước, gần hơn nữa với chỗ cô đang ẩn nấp.

Tô Nam Chi nín thở, thầm niệm trong bụng: “Không thấy mình, không thấy mình.”

Con ngươi lồi của quái vật quét qua chiếc sọt. Cô căng thẳng tột độ, nín thở nhìn ra ngoài, tim đập thình thịch. Mỗi giây trôi qua như một bài kiểm tra sức chịu đựng tâm lý của cô.

Trốn trong sọt mà cũng bị phát hiện thì đúng là xui tận mạng, lúc này Tô Nam Chi chỉ biết tự an ủi mình như vậy.

Ánh mắt con quái vật chỉ dừng lại một thoáng giữa đống đồ lộn xộn rồi quay người đi ra ngoài. Cô ôm ngực, hít sâu vài hơi. Vừa rồi thiếu chút nữa là đứng tim.

Một lúc sau, có vài tốp quái vật đi qua đầu hẻm: "Người” trong thị trấn này sau khi biến hình đều na ná nhau, cô cũng chẳng phân biệt nổi đứa nào là đứa nào.

Tuy nhiên, chỗ này quả thực không tệ. Ngoài việc không thể cử động mạnh, hơi khó chịu một chút thì không có khuyết điểm nào khác, ít nhất cũng tương đối an toàn.

Trên đảo thường xuyên mưa. Sọt tre có kẽ hở, mưa thế này sao mà che được. Nếu mưa lớn, có thể cầm cự được một lúc nhưng lâu dài thì mất nhiệt cũng chết.

Núi sau, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô không muốn đến. Trong thị trấn không có nhiều cây cao, mặt sau của núi lại là vách đá, một khi bị dồn đến đó thì đúng là đường chết.

Còn bờ biển, tốt nhất cũng đừng đến quá gần, có thể bị quái vật lôi xuống biển.

Trên bờ còn đánh không lại, huống chi là xuống biển.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cái sọt này tốt nhất. Tiếc là cái ô đã bị đốt mất, nếu không tháo vải dù ra, mặc thêm vài lớp áo, có khi lại cầm cự được ở đây cho đến khi trò chơi kết thúc.

Đến chiều, trời lại lất phất mưa.

Tô Nam Chi vừa chợp mắt được một lát. Hai chân co quắp giữ một tư thế quá lâu thực sự rất khó chịu. Cô khó khăn xoay sở trong không gian chật hẹp của chiếc sọt, đổi một tư thế khác để ngồi.

Lưng đau eo mỏi, chân lại còn tê rần. Thỉnh thoảng lại có một hai giọt mưa từ cổ áo rơi vào trong.

Tô Nam Chi lấy bình nước ra, vặn nắp uống một ngụm.

Trước kia cứ thấy mùa hè mất điện là khó chịu, giờ mới biết thế nào là một ngày dài bằng cả năm. So với ở đây, thế giới thực đúng là thiên đường.

Bầu trời u ám đè nặng trên đầu. Hòn đảo này quanh năm không thấy ánh mặt trời, thị trấn cổ kính khắp nơi đều toát ra vẻ lạnh lẽo, mục nát.

Tiếng bước chân từ xa vọng lại gần. Tô Nam Chi lập tức lấy lại tinh thần, tập trung nhìn ra đầu hẻm.

Một người chạy vào, theo sau là bảy tám con quái vật.

Nhìn tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Tô Nam Chi có dự cảm không lành, bất giác lo lắng cho tình cảnh của mình.

Tầm mắt cô bị những sợi mây trên chiếc sọt che khuất, không nhìn rõ người đó là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy dáng người có chút quen thuộc.

Bên kia, quái vật tấn công trước. Người đó không né không tránh, cầm vũ khí nghênh chiến, thân pháp phiêu dật, động tác gọn gàng dứt khoát.

Anh chỉ đạp chân lên tường là đã lộn một vòng trên không, lưỡi đao chém vào lớp vảy cứng của quái vật, phát ra một tiếng “keng” giòn tan.

Lớp vảy của con quái vật bị chém toác một đường, máu tươi túa ra từ vết thương, lớp thịt dưới vảy co rút lại, đủ thấy lực ra đòn của anh mạnh đến mức nào.

Xoẹt…

Nhìn thôi cũng thấy đau. Nếu cú đó mà bổ vào đầu cô, chắc đầu cô đã bị chẻ làm đôi.

Thân thủ tốt như vậy mà còn bị quái vật dồn vào ngõ cụt, xem ra đám quái vật này cũng không dễ đối phó.

Tuyệt đối đừng để chúng phát hiện ra mình, đây là ngõ cụt, không có đường chạy. Tô Nam Chi thầm nghĩ.

Quái vật thấy đồng bọn bị thương, cặp mắt cá giận dữ và căm hận nhìn người phía trước rồi đồng loạt xông lên. Con quái vật bị chém một nhát kia vậy mà cũng đứng dậy được.

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.