TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Đảo thần bí

Tô Nam Chi thử tưởng tượng cảnh đầu mình biến thành đầu cá.

Cô không tài nào chấp nhận nổi việc biến thành một con quái vật, chỉ có thể cô độc trải qua tháng ngày dài đằng đẵng trên hòn đảo âm u ẩm ướt này, sớm muộn gì tâm lý cũng sẽ méo mó biếи ŧɦái.

Tối nay, muộn nhất là trước rạng sáng mai, nhất định phải rời khỏi nhà trọ. Dĩ nhiên, bây giờ cũng có thể nhảy cửa sổ trốn đi nhưng Tô Nam Chi cảm thấy tình hình hiện tại, chạm trán những NPC khác còn khó đối phó hơn là ông chủ.

Tô Nam Chi nằm trên giường nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ nên thϊếp đi một lúc. Lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn, trời đã tối đen.

Cô lôi hết những thứ có thể di chuyển trong phòng ra chặn sau cửa, kiểm kê lại đồ đạc trong ba lô hai lần, đảm bảo không bỏ sót thứ gì, rồi với tâm trạng căng thẳng bắt đầu chờ đợi.

“Á…”

Một tiếng hét từ trên lầu khiến Tô Nam Chi bật dậy khỏi giường, ngay sau đó là tiếng kính vỡ loảng xoảng.

“Thứ gì thế? Nó sắp vào rồi!!!”

“Mau… mau cứu tôi…”

Tô Nam Chi nấp sau rèm cửa nhìn ra ngoài, cảnh tượng ấy khiến cô sợ hết hồn. Đông quá, không, là vô số quái vật.

Từ hướng phát ra âm thanh, có thể đoán chúng trèo lên từ cửa sổ.

Cả ngày hôm nay, những người chơi còn lại không ra ngoài, họ tưởng không ra ngoài thì sẽ không sao, nào ngờ quá nửa “người” trong thị trấn đã tìm đến tận cửa.

Lúc này, một con trong đám quái vật không phân biệt nổi mặt mũi bỗng ngẩng đầu nhìn về phía này. Tô Nam Chi không kịp đề phòng, chạm phải đôi mắt lạnh lẽo u ám đó.

Cô hoảng hốt nấp sau tường, toàn thân căng cứng, hai chân gần như không đứng vững nổi, bắt đầu hối hận vì sự bất cẩn của mình, đồng thời hy vọng con quái vật ban nãy không phát hiện ra cô.

Nhưng không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng.

Lần này mạnh hơn bất kỳ lần nào trước đó, đến nỗi bàn ghế chặn sau cửa cũng rung lên bần bật, như thể người gõ cửa sắp phá cửa xông vào ngay giây sau.

“Nam Chi, sao mày không mở cửa!”

Nghe giọng nói ngày càng hung bạo và u ám, Tô Nam Chi nào dám mở cửa.

“Mày không ăn! Có phải không?” Ông chủ hung hăng chất vấn.

Cốp, cốp, cốp.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

So với lúc này, lão cha nuôi rẻ mạt trước kia quả thật có thể coi là hiền từ.

“Con... ăn rồi, con muốn nghỉ ngơi.” Tô Nam Chi khó khăn lùi lại một bước, nhìn thấy những bóng đen lúc nhúc ngoài cửa sổ, cô biết rất rõ nếu không tìm cách rời đi ngay, sẽ không thể thoát được nữa.

Tiếng gõ cửa dừng lại vài giây sau: "Vậy à? Thế thì mở cửa ra!”

Giọng nói đều đều không chút cảm xúc khiến người nghe lạnh hết cả sống lưng.

Mở cửa ra cô còn sống nổi không?

Nói gì thì nói, tuyệt đối không thể mở!

Ông chủ chặn cửa, nhảy cửa sổ ra ngoài sẽ bị lũ quái vật bên ngoài tóm gọn. Cả hai đường đều là đường chết.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng thúc giục mở cửa.

Tô Nam Chi vội vàng mở ba lô, lấy ra hộp diêm trong ngăn bí mật. Que đầu tiên quẹt không cháy, đến que thứ hai, tay cô run lên bần bật.

Diêm quẹt lên rồi, cô định đốt chăn nhưng lại đánh giá thấp độ ẩm của nó.

Chỉ cháy được một lỗ lớn thì lửa tắt ngấm, khói trong phòng lại nghi ngút, khiến chính cô cũng bị sặc, ho liền mấy tiếng.

Tay nắm cửa đang từ từ xoay tròn, ông chủ sắp vào rồi!

Tô Nam Chi lại luống cuống lục tìm cuốn sổ tay trong ba lô, xé bừa vài trang ở giữa, lấy diêm ra lần nữa, đốt giấy trước rồi mới mồi sang chăn.

May mà cuốn sổ đủ dày, cô lại xé thêm một mớ giấy nữa cho lửa cháy to. Trước khi cửa phòng bị mở tung, cô vắt chiếc chăn đang cháy lên cái ghế dựa sau cửa.

Ánh lửa sáng rực xuyên qua khe cửa dưới, cánh cửa sắp bị mở tung như bị nhấn nút tạm dừng. Theo sau một tiếng gào khàn đặc của quái vật, tay nắm cửa trở về vị trí cũ.

5

0

2 tháng trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.