0 chữ
Chương 20
Chương 20: Đảo thần bí
“Cô biết sao?” Ánh mắt Lục Dư khẽ động.
Tô Nam Chi lắc đầu: "Ý tôi là, liệu có khả năng đó không?
Thể chất của người già và trẻ em thường kém hơn người trẻ. Biết đâu chính vì sự khác biệt về thể chất mà một bộ phận người dân trên đảo không chịu nổi tác dụng phụ nên đã chết, còn những người còn lại thì biến thành quái vật.
Hoặc là bị nguyền rủa gì đó nhưng đây đều là suy đoán của tôi thôi, nghe có vẻ hơi hoang đường.”
Cô thích xem các thể loại bí ẩn chưa có lời giải, chuyện lạ kỳ trên các diễn đàn và nền tảng video. Trước đây cô từng đọc được thông tin rằng thịt người cá có thể giúp trường sinh bất lão nhưng những thứ trên mạng phần lớn là bịa đặt, chỉ xem cho vui gϊếŧ thời gian chứ độ tin cậy không cao.
Nguyên nhân biến đổi của cư dân trên đảo là thứ yếu. Có câu nói rất hay, không phải đồng loại ắt có lòng dạ khác, "Người” ở đây sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, điều cần lo lắng là làm sao để sống sót.
Trời chưa sáng hẳn, đám cư dân thị trấn bên ngoài tìm kiếm không có kết quả cũng dần giải tán.
Sau khi Lục Dư rời đi, Tô Nam Chi nằm lại trên giường, nhắm mắt chờ trời sáng. Trải qua một đêm kinh hoàng như vậy, cô không tài nào ngủ được.
Sáng sớm, ông chủ đáng lẽ phải đổi ca nghỉ ngơi lại không về phòng, mà bưng một cái đĩa đến gõ cửa phòng cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa, cơ thể Tô Nam Chi gần như hình thành phản xạ có điều kiện. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt “hiền từ” của ông chủ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trên chiếc đĩa đặt trước mặt cô có vài lát bánh mì và một miếng thịt mỏng, trông như đã để lâu và biến chất, màu sắc xám trắng bất thường.
Thứ này mà ăn vào thì không chỉ đơn giản là ngộ độc thực phẩm đâu, chắc chắn là đi đời nhà ma.
Tô Nam Chi len lén liếc nhìn cánh cửa phòng đang mở, thầm tính toán nếu không xong thì cứ chạy là thượng sách.
“Cô phát hiện ra điều gì rồi phải không?” Vẻ hiền từ trên mặt ông chủ biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự lạnh lẽo, kỳ quái.
Đúng là biến thành truyện kinh dị trong một nốt nhạc. Giây trước còn vui vẻ hòa nhã, giây sau vẫn là con người đó nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
Tô Nam Chi nín thở, ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt ông chủ. Ông ta không hỏi dồn thêm cũng không biến hình ngay tại chỗ mà chuyển chủ đề, giọng điệu vừa nặng trĩu vừa đầy mong đợi: “Mau ăn đi, sau này nơi đây sẽ là nhà thật sự của con, đừng tiếp xúc với những người lạ kia nữa.”
Lần này lại giống một bậc trưởng bối hiền từ, nếu bỏ qua đôi mắt cá chết và khuôn mặt trắng bệch của ông ta.
Tô Nam Chi nhìn ông chủ, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, khó khăn nuốt nước bọt.
Suy đoán mà chính cô cũng thấy hoang đường, vậy mà lại là sự thật.
Ông chủ sở dĩ nhận nuôi cô là để chờ cô lớn lên rồi đồng hóa cô, như vậy cô sẽ trở thành người con gái trong tâm tưởng của ông ta.
Và cô cũng sẽ thật sự trở thành người thực vật không bao giờ tỉnh lại…
“Nhà thật sự?” Tô Nam Chi tiếp tục giả ngơ câu giờ.
“Dù sao thì con cũng không phải người ở đây nhưng mọi người sẽ sớm chấp nhận con thôi.” Giọng ông chủ chậm rãi và lạnh lẽo.
Thật sự không cần mọi người chấp nhận cô đâu…
Coi cô như không khí còn tốt hơn gấp vạn lần.
Tô Nam Chi cứng nhắc gắp miếng thịt lên, dù cố gắng kiềm chế, ngón tay vẫn không khỏi run nhè nhẹ.
Thịt còn chưa đưa đến miệng, cô đã ngửi thấy một mùi tanh khó tả, khiến bụng dạ cồn cào.
Ông chủ đứng nhìn bên cạnh. Trong cái khung cảnh “cha hiền con thảo” này, Tô Nam Chi nào dám tỏ ra chút phản kháng nào. Một khi ông chủ bắt đầu cảnh giác, cô sẽ càng khó trốn thoát, cơ hội chỉ có một lần.
Phải chọn đúng thời điểm, nếu không chạy chưa được hai bước đã bị lôi lại.
Tay kia của Tô Nam Chi chạm vào mép đĩa, lòng thầm đếm ngược, chuẩn bị hất tung cái đĩa rồi bỏ chạy thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ hành lang: “Ông chủ? Có ai ở đó không?”
Tô Nam Chi lắc đầu: "Ý tôi là, liệu có khả năng đó không?
Thể chất của người già và trẻ em thường kém hơn người trẻ. Biết đâu chính vì sự khác biệt về thể chất mà một bộ phận người dân trên đảo không chịu nổi tác dụng phụ nên đã chết, còn những người còn lại thì biến thành quái vật.
Hoặc là bị nguyền rủa gì đó nhưng đây đều là suy đoán của tôi thôi, nghe có vẻ hơi hoang đường.”
Cô thích xem các thể loại bí ẩn chưa có lời giải, chuyện lạ kỳ trên các diễn đàn và nền tảng video. Trước đây cô từng đọc được thông tin rằng thịt người cá có thể giúp trường sinh bất lão nhưng những thứ trên mạng phần lớn là bịa đặt, chỉ xem cho vui gϊếŧ thời gian chứ độ tin cậy không cao.
Nguyên nhân biến đổi của cư dân trên đảo là thứ yếu. Có câu nói rất hay, không phải đồng loại ắt có lòng dạ khác, "Người” ở đây sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, điều cần lo lắng là làm sao để sống sót.
Sau khi Lục Dư rời đi, Tô Nam Chi nằm lại trên giường, nhắm mắt chờ trời sáng. Trải qua một đêm kinh hoàng như vậy, cô không tài nào ngủ được.
Sáng sớm, ông chủ đáng lẽ phải đổi ca nghỉ ngơi lại không về phòng, mà bưng một cái đĩa đến gõ cửa phòng cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa, cơ thể Tô Nam Chi gần như hình thành phản xạ có điều kiện. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt “hiền từ” của ông chủ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trên chiếc đĩa đặt trước mặt cô có vài lát bánh mì và một miếng thịt mỏng, trông như đã để lâu và biến chất, màu sắc xám trắng bất thường.
Thứ này mà ăn vào thì không chỉ đơn giản là ngộ độc thực phẩm đâu, chắc chắn là đi đời nhà ma.
“Cô phát hiện ra điều gì rồi phải không?” Vẻ hiền từ trên mặt ông chủ biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự lạnh lẽo, kỳ quái.
Đúng là biến thành truyện kinh dị trong một nốt nhạc. Giây trước còn vui vẻ hòa nhã, giây sau vẫn là con người đó nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
Tô Nam Chi nín thở, ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt ông chủ. Ông ta không hỏi dồn thêm cũng không biến hình ngay tại chỗ mà chuyển chủ đề, giọng điệu vừa nặng trĩu vừa đầy mong đợi: “Mau ăn đi, sau này nơi đây sẽ là nhà thật sự của con, đừng tiếp xúc với những người lạ kia nữa.”
Lần này lại giống một bậc trưởng bối hiền từ, nếu bỏ qua đôi mắt cá chết và khuôn mặt trắng bệch của ông ta.
Suy đoán mà chính cô cũng thấy hoang đường, vậy mà lại là sự thật.
Ông chủ sở dĩ nhận nuôi cô là để chờ cô lớn lên rồi đồng hóa cô, như vậy cô sẽ trở thành người con gái trong tâm tưởng của ông ta.
Và cô cũng sẽ thật sự trở thành người thực vật không bao giờ tỉnh lại…
“Nhà thật sự?” Tô Nam Chi tiếp tục giả ngơ câu giờ.
“Dù sao thì con cũng không phải người ở đây nhưng mọi người sẽ sớm chấp nhận con thôi.” Giọng ông chủ chậm rãi và lạnh lẽo.
Thật sự không cần mọi người chấp nhận cô đâu…
Coi cô như không khí còn tốt hơn gấp vạn lần.
Tô Nam Chi cứng nhắc gắp miếng thịt lên, dù cố gắng kiềm chế, ngón tay vẫn không khỏi run nhè nhẹ.
Thịt còn chưa đưa đến miệng, cô đã ngửi thấy một mùi tanh khó tả, khiến bụng dạ cồn cào.
Ông chủ đứng nhìn bên cạnh. Trong cái khung cảnh “cha hiền con thảo” này, Tô Nam Chi nào dám tỏ ra chút phản kháng nào. Một khi ông chủ bắt đầu cảnh giác, cô sẽ càng khó trốn thoát, cơ hội chỉ có một lần.
Phải chọn đúng thời điểm, nếu không chạy chưa được hai bước đã bị lôi lại.
Tay kia của Tô Nam Chi chạm vào mép đĩa, lòng thầm đếm ngược, chuẩn bị hất tung cái đĩa rồi bỏ chạy thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ hành lang: “Ông chủ? Có ai ở đó không?”
4
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
