TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Đảo thần bí

“Không ngờ game còn có mặt nhân văn như vậy.” Nhìn dáng vẻ của anh, Tô Nam Chi cảm thấy mình chắc là chưa bị lộ tẩy. Ngay sau đó, cô lại nghĩ ra một vấn đề: “Cơ chế bảo vệ chỉ giới hạn ở việc không tự tay gϊếŧ người thôi à?”

Cơ chế bảo vệ đúng là không tệ nhưng cũng không phải là bùa hộ mệnh cho người chơi mới. Không tự tay ra tay thì cũng có cách khác, chỉ là những chuyện tốn công vô ích thì thường không ai muốn làm, mọi người hợp tác qua màn không phải tốt hơn sao.

“Đúng vậy.” Lục Dư thờ ơ dựa vào tường, giọng nói không nhanh không chậm: “Lần sau dùng loại súng lục này nhớ gạt búa đập ra trước.”

Tô Nam Chi gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong. Cô rất muốn hỏi búa đập là cái gì nhưng lại cố nhịn.

Trong phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi. Lục Dư đưa tay kéo rèm cửa hé ra một khe hở, ra hiệu cho Tô Nam Chi lấy súng ra.

“Anh định làm gì?” Tô Nam Chi lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh ta.

Lục Dư hơi cúi đầu, khẽ cười một tiếng, mấy sợi tóc đen chưa khô trước trán rủ xuống sống mũi cao thẳng, màu mắt vẫn luôn như một hồ nước sâu phẳng lặng mà trong veo: “Không muốn học thì thôi vậy.”

Nghe anh nói vậy, Tô Nam Chi do dự một lát rồi cũng lấy súng ra.

Với tài nghệ của vị đại ca này, chắc cũng không đến nỗi dùng cách mất giá như vậy để lừa cô đâu.

Ánh đèn đường chiếu xuống mặt đất, không hẳn là sáng rõ, Tô Nam Chi cố gắng lắm mới nhìn được động tác trên tay Lục Dư.

Sau khi nhận lấy súng, Lục Dư không chỉ biểu diễn lại một lần với tốc độ mà cô có thể nhìn hiểu, mà còn tiện thể sửa lại tư thế cầm súng cho cô.

“Cảm ơn.” Tô Nam Chi ngẩng đầu, chân thành cảm ơn anh.

“Không cần cảm ơn, vừa rồi cô cũng giúp tôi mà.”

Nói rồi, Lục Dư lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy.

Mưa vẫn rơi không ngớt, sấm chớp rạch ngang những đám mây đen kịt.

Trên lầu vọng xuống hai tiếng động trầm đυ.c. Tô Nam Chi ngước nhìn trần nhà tối om, có vẻ như những người chơi trên tầng hai tối nay cũng đừng hòng được yên giấc.

Cô lại kéo rèm cửa sổ ra xem xét tình hình bên ngoài. Những “người” đó vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, bóng dáng kỳ dị của chúng phản chiếu lên bức tường ẩm ướt, một bầu không khí ngột ngạt đến tột cùng bao trùm cả hòn đảo.

“Chắc là còn hai người chơi nữa chưa về, bọn họ…”

“Bị ném xuống biển rồi.”

Lục Dư nói thản nhiên như không nhưng Tô Nam Chi lại thấy sống lưng lạnh toát.

Chỉ là ném xuống biển thôi sao?

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh bàn tay không còn nguyên vẹn trôi nổi trên biển, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hoàn toàn không phải cá mập, mà là do người dân trên đảo làm. Bọn họ đều là quái vật, sẽ ăn thịt người.

Chủ nhân của những hành lý trong phòng chứa đồ đều đã bị ăn thịt!

“Không đúng, có vài điểm rất vô lý.” Tô Nam Chi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

“Dân trên đảo này không phải người nhưng rõ ràng ở đây có rất nhiều dấu vết của con người: Những công trình kiến trúc với phong cách đặc trưng, các thiết bị cũ kỹ và cả cái nhà trọ này nữa.”

Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác lạc lõng, không hợp lý đó bắt nguồn từ đâu.

Trước đó, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng đây là một thị trấn nhỏ khép kín và bài ngoại, lại nằm giữa biển khơi mênh mông, quanh năm không một bóng người lui tới, tại sao lại có nhà trọ?

Ban đầu, cô cho rằng đó là do trò chơi cố tình tạo ra để người chơi có chỗ ở. Nhưng càng tham gia sâu vào trò chơi, cô càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ngay cả việc cô, một NPC con người duy nhất trên đảo cũng có một lai lịch hợp lý thì nhà trọ này không thể nào chỉ đơn thuần được chuẩn bị cho người chơi.

Những cơ sở vật chất dần hoang phế là kết quả của việc không được bảo trì trong thời gian dài. Khi cư dân trên đảo không còn cần đến những thứ này nữa, tự nhiên cũng chẳng cần phải bảo trì làm gì.

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.