TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Đảo thần bí

Tô Nam Chi nhanh chân đi tới sau cửa, kéo ghế chặn cửa ra, hít một hơi thật sâu rồi từ từ vặn tay nắm cửa.

Có câu nói rất hay, cách tốt nhất để loại bỏ sợ hãi là đối mặt với nó... Đối mặt cái con khỉ! Vãi chưởng!!!

Tô Nam Chi nắm chặt tay nắm cửa, cố gồng mình để không lộ vẻ khác thường. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn.

Nếu không nhìn nhầm, bên má ông chủ có một vết rách, lại còn phập phồng lên xuống như đang thở. Đây mà là người được sao? E là ông ta chưa kịp biến hình hoàn toàn.

Lúc này cô thấy may mắn vô cùng. Nếu hôm đó cô dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ông chủ thì không biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Cũng may cô đã tin vào trực giác của mình mà không vào.

“Bố tìm con có việc gì không ạ?” Tô Nam Chi dụi mắt, khóe mắt liếc thấy Lục Dư đang cầm vũ khí bình tĩnh đứng sau cửa, lòng cô càng thêm căng thẳng.

Chỉ cần ông chủ bước thêm hai bước vào phòng là sẽ thấy anh, lúc đó thì cô cũng đừng hòng chạy thoát.

“Con ở trong phòng... có thấy... người nào khác không?”

Giọng ông chủ đặc biệt khàn khàn, một câu phải ngắt quãng mấy lần mới nói xong. Đôi mắt ông ta nhìn xoáy vào trong phòng, con ngươi lồi hẳn ra, vẻ mặt ngày càng thêm rợn người.

Tim Tô Nam Chi đánh thót một cái, cô đánh bạo bước lên trước một bước, ló đầu ra ngoài nhìn để che giấu sự hoảng loạn trong mắt: “Ai cơ? Có ai khác đến à?”

Thời gian an toàn chỉ còn một phút cuối.

Lúc bước chân đó ra, chân cô đã mềm nhũn.

Đứng trước mặt cô không phải là người, nhận thức này khiến toàn thân cô lạnh toát.

Ông chủ cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào trong phòng, con ngươi đảo một cách kỳ quái.

Thời gian an toàn còn bốn mươi lăm giây, Bốn mươi giây, Ba mươi giây... Ông ta mà không đi thì cô chịu hết nổi thật rồi!

“Có phải mấy người ngoại tỉnh lại gặp chuyện gì rồi không?” Tô Nam Chi sợ ông chủ cố tình kéo dài thời gian, đành phải thử đánh lạc hướng ông ta.

Khi ông chủ quay đầu nhìn về phía cánh cửa, tim Tô Nam Chi như ngừng đập. ông chủ cho cô cảm giác ông ta có thể xé toạc lớp da người đang rách hai đường trên người mình để biến hình bất cứ lúc nào.

Đối mặt với nguy hiểm tính mạng, tiềm năng của con người luôn rất lớn, ví như lúc này đây, tố chất tâm lý của cô đã nâng lên một tầm cao mới.

Mười lăm giây cuối cùng.

Ông chủ lùi lại một bước, môi mấp máy: “Không có gì đâu, con nghỉ ngơi tiếp đi.”

Tô Nam Chi vẻ ngoài chậm rãi gật đầu nhưng trong lòng thì đang gào thét: Mau đi đi cho khuất mắt! Tôi sắp chết khϊếp rồi đây này!

Cánh cửa từ từ đóng lại, ánh sáng ngoài hành lang ngày một tối dần. Ông chủ cứ đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm cho đến khi cửa đóng hẳn, tầm mắt của ông ta mới bị cánh cửa chặn lại.

Ông ta không rời đi ngay mà còn đứng ngoài cửa một lúc lâu.

Thời gian an toàn kết thúc.

Người Tô Nam Chi mềm nhũn, tay trái chống lên tường, đứng yên sau cửa. Nghe tiếng bước chân xa dần, cô mới dám thở hắt ra.

Nguy hiểm vẫn chưa qua, động tĩnh ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt, lại một tràng âm thanh nặng nề vang vọng.

Tô Nam Chi tắt đèn, kéo rèm cửa nhìn ra. Giữa trận mưa như trút nước, những bóng đen ma quái đang ngó nghiêng khắp phố, tìm kiếm thứ gì đó.

Chúng có thân hình cao lớn, tứ chi khỏe khoắn, trên cánh tay có cấu trúc giống như vây cá, cơ thể màu xanh lục sẫm. Dáng người tuy giống người nhưng đặc điểm đầu lại giống cá hơn, hai bên má cũng có vết rách phập phồng như ông chủ cô vừa thấy. Gương mặt đó ít nhất cũng to gấp đôi người bình thường.

Là vây cá...

Đây là loại cá nào thành tinh vậy?

Thân người đuôi cá gợi lên bao tưởng tượng lãng mạn, còn đầu cá thân người thì chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy, huống chi là tận mắt nhìn thấy.

6

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.