0 chữ
Chương 15
Chương 15: Đảo thần bí
Nghe thấy những động tĩnh này, lòng Tô Nam Chi ngược lại bình tĩnh hơn. Chiều tối hôm đó, Lục Dư và hai người chơi kia đã không trở về nhà trọ đúng giờ.
Anh nửa đêm chạy về, lại còn theo cách này, phần lớn là đang trốn tránh thứ gì đó.
Nói cách khác, tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
“Kích động là ma quỷ, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ bàn bạc.” Nếu không bàn bạc được thì đừng ai mong yên ổn.
Chủ trọ trên danh nghĩa là người thân của cô. Xét tình hình hiện tại, trong mắt chủ trọ, cô hẳn là thuận mắt hơn đám khách trọ này. Nếu anh chàng này không chịu thương lượng mà cứ nhất quyết động dao, cô sẽ liều mình tận dụng thời gian an toàn còn lại để gọi người.
Tô Nam Chi liếc nhìn cửa phòng, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Lục Dư: “Nếu tôi xảy ra chuyện, anh cũng không trốn được đâu.”
Có át chủ bài mới có thể thương lượng, Tô Nam Chi hiểu rõ điều này.
Lục Dư bình thản nhìn cô, những ngón tay thon dài dường như tùy ý cầm chuôi dao nhưng từ đầu đến cuối không hề dịch chuyển nửa phân. Trên gương mặt điển trai đó không tìm thấy chút cảm xúc nào.
Tiếng bước chân ngoài hành lang ngày một gần.
Tô Nam Chi trong lòng sốt ruột nhưng cô biết bây giờ phải giữ bình tĩnh, nếu xui xẻo thì chắc chắn không chỉ mình cô.
Thời gian an toàn còn hai phút ba mươi giây.
Lục Dư hạ dao xuống, tháo băng đạn của khẩu súng ra: “Súng không có đạn.”
Nghe vậy, động tác xoay cổ tay của Tô Nam Chi dừng lại, sau đó ánh mắt vô cùng chân thành nhìn anh: “Ừm đúng rồi, tôi vốn dĩ không định làm ai bị thương.”
Nếu đánh lại được thì lại là chuyện khác.
“Anh nửa đêm không gõ cửa chạy vào phòng tôi, ai mà không sợ.” Tô Nam Chi vừa nói vừa chìa tay về phía anh: "Nếu đã xác nhận không có đạn, vậy có thể trả lại cho tôi được rồi chứ?”
Lục Dư cúi đầu nhìn bàn tay Tô Nam Chi, rõ ràng là không tin mấy lời nói dối như không muốn làm ai bị thương nhưng vẫn chậm rãi lắp lại băng đạn rồi trả vào tay cô.
Cảm nhận được sức nặng trên tay, Tô Nam Chi hơi sững lại. Lúc nãy anh tháo băng đạn, cô thật sự chẳng hiểu gì sất nhưng động tác lắp lại thì cô nhìn rất rõ cũng nhớ được kha khá.
“Có người gõ cửa kìa." Lục Dư nhìn ra cửa, vẻ mặt vẫn dửng dưng như không.
Anh vừa dứt lời, tiếng bước chân ngoài hành lang đã dừng lại sau cánh cửa. Hơi lạnh ẩm ướt len vào từ khe cửa, rồi tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nam Chi: ???
Rốt cuộc sao anhcó thể thản nhiên, mặt không biến sắc mà nói ra câu “Có người gõ cửa kìa” được chứ?
Đây mà là đến gõ cửa à? Rõ ràng là đến đòi mạng thì có!!!
Cốc... cốc... cốc
Tô Nam Chi chỉ cảm thấy như có tảng đá lớn đè nặng trong l*иg ngực, cứ chực rơi xuống theo từng tiếng gõ cửa.
Thời gian an toàn trôi đi từng chút một. Nếu cô không trả lời, có khi ông chủ tự mình mở cửa xông vào. Giả vờ ngủ cũng không xong, vì ánh sáng hắt ra từ khe cửa trong căn phòng tối om này dễ thấy lắm.
Trò chơi này toàn là cạm bẫy, chỉ cần sai một bước là có thể toi đời.
Tô Nam Chi vô thức nhìn sang Lục Dư. Dù gì thì người ta cũng đến tìm anh ta. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô lại đọc được ý tứ trong ánh mắt Lục Dư.
Nếu cô dám bán đứng vị đại ca này, chắc chắn trước khi bị tóm, anh ta sẽ không ngần ngại tặng cho cô một nhát dao. Cô đã từng trải nghiệm tốc độ ra tay của anh ta rồi.
Hại nhau thì được gì đâu.
Tô Nam Chi cởϊ áσ khoác, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa tay qua quýt, cố tạo ra vẻ như vừa nửa đêm dậy đi vệ sinh, rửa tay xong thì ra mở cửa.
Dù ông chủ thấy phòng cô sáng đèn nên mới qua kiểm tra, hay vì lý do nào khác, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhân tiện, cô liếc nhanh cái cửa chớp phía trên. Cửa không có dấu hiệu hư hỏng. Lúc Lục Dư vào, chắc hẳn anh đã tháo cả cái cửa sổ ra rồi lắp lại như cũ.
Anh nửa đêm chạy về, lại còn theo cách này, phần lớn là đang trốn tránh thứ gì đó.
Nói cách khác, tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn là bao.
“Kích động là ma quỷ, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ bàn bạc.” Nếu không bàn bạc được thì đừng ai mong yên ổn.
Chủ trọ trên danh nghĩa là người thân của cô. Xét tình hình hiện tại, trong mắt chủ trọ, cô hẳn là thuận mắt hơn đám khách trọ này. Nếu anh chàng này không chịu thương lượng mà cứ nhất quyết động dao, cô sẽ liều mình tận dụng thời gian an toàn còn lại để gọi người.
Tô Nam Chi liếc nhìn cửa phòng, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Lục Dư: “Nếu tôi xảy ra chuyện, anh cũng không trốn được đâu.”
Lục Dư bình thản nhìn cô, những ngón tay thon dài dường như tùy ý cầm chuôi dao nhưng từ đầu đến cuối không hề dịch chuyển nửa phân. Trên gương mặt điển trai đó không tìm thấy chút cảm xúc nào.
Tiếng bước chân ngoài hành lang ngày một gần.
Tô Nam Chi trong lòng sốt ruột nhưng cô biết bây giờ phải giữ bình tĩnh, nếu xui xẻo thì chắc chắn không chỉ mình cô.
Thời gian an toàn còn hai phút ba mươi giây.
Lục Dư hạ dao xuống, tháo băng đạn của khẩu súng ra: “Súng không có đạn.”
Nghe vậy, động tác xoay cổ tay của Tô Nam Chi dừng lại, sau đó ánh mắt vô cùng chân thành nhìn anh: “Ừm đúng rồi, tôi vốn dĩ không định làm ai bị thương.”
Nếu đánh lại được thì lại là chuyện khác.
“Anh nửa đêm không gõ cửa chạy vào phòng tôi, ai mà không sợ.” Tô Nam Chi vừa nói vừa chìa tay về phía anh: "Nếu đã xác nhận không có đạn, vậy có thể trả lại cho tôi được rồi chứ?”
Cảm nhận được sức nặng trên tay, Tô Nam Chi hơi sững lại. Lúc nãy anh tháo băng đạn, cô thật sự chẳng hiểu gì sất nhưng động tác lắp lại thì cô nhìn rất rõ cũng nhớ được kha khá.
“Có người gõ cửa kìa." Lục Dư nhìn ra cửa, vẻ mặt vẫn dửng dưng như không.
Anh vừa dứt lời, tiếng bước chân ngoài hành lang đã dừng lại sau cánh cửa. Hơi lạnh ẩm ướt len vào từ khe cửa, rồi tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nam Chi: ???
Rốt cuộc sao anhcó thể thản nhiên, mặt không biến sắc mà nói ra câu “Có người gõ cửa kìa” được chứ?
Đây mà là đến gõ cửa à? Rõ ràng là đến đòi mạng thì có!!!
Cốc... cốc... cốc
Tô Nam Chi chỉ cảm thấy như có tảng đá lớn đè nặng trong l*иg ngực, cứ chực rơi xuống theo từng tiếng gõ cửa.
Trò chơi này toàn là cạm bẫy, chỉ cần sai một bước là có thể toi đời.
Tô Nam Chi vô thức nhìn sang Lục Dư. Dù gì thì người ta cũng đến tìm anh ta. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô lại đọc được ý tứ trong ánh mắt Lục Dư.
Nếu cô dám bán đứng vị đại ca này, chắc chắn trước khi bị tóm, anh ta sẽ không ngần ngại tặng cho cô một nhát dao. Cô đã từng trải nghiệm tốc độ ra tay của anh ta rồi.
Hại nhau thì được gì đâu.
Tô Nam Chi cởϊ áσ khoác, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa tay qua quýt, cố tạo ra vẻ như vừa nửa đêm dậy đi vệ sinh, rửa tay xong thì ra mở cửa.
Dù ông chủ thấy phòng cô sáng đèn nên mới qua kiểm tra, hay vì lý do nào khác, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhân tiện, cô liếc nhanh cái cửa chớp phía trên. Cửa không có dấu hiệu hư hỏng. Lúc Lục Dư vào, chắc hẳn anh đã tháo cả cái cửa sổ ra rồi lắp lại như cũ.
5
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
