0 chữ
Chương 12
Chương 12: Đảo thần bí
Đến gần mới nhìn rõ thứ trong nước, lông tay Tô Nam Chi dựng đứng cả lên.
Đó là một bàn tay bị ngâm nước đến trương phình, trắng bệch, trên đó còn có vết cắn, chỗ đứt lìa trông càng thêm rùng rợn, như thể bị xé toạc ra khi còn sống.
Người chơi tên Trịnh Minh kia đã không quay lại.
Sáng sớm nay, một cánh tay cụt đã bị nước biển đánh dạt vào đây.
Tô Nam Chi nhìn lên đám mây đen kịt trên đầu và mặt biển mênh mông trước mắt, có cảm giác ngột ngạt đến khó thở, dạ dày cũng cuộn lên.
Cô sống trong một thế giới văn minh có trật tự, đến với trò chơi này cũng đã từng cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi nhưng không thể nào sánh bằng cú sốc khi tận mắt chứng kiến một phần thi thể trôi nổi trên mặt nước như lúc này.
Một ngày trước, cô còn gặp người này, hôm nay chỉ còn lại một bàn tay.
Sinh mạng con người trong trò chơi này thật mong manh, lặng lẽ biến mất không một dấu vết.
Đối mặt với câu hỏi của người chơi, một người dân thị trấn đội mũ đáp: “Chắc là vô ý rơi xuống biển, bị cá mập tấn công rồi.”
Hai NPC không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ hãi cũng không có ý hóng chuyện, như thể chết một người chẳng có gì to tát cũng bình thường như cơm bữa nước uống vậy.
Không, không phải là “như thể”, mà đối với NPC thì đúng là như vậy.
Người bình thường sao lại có thái độ thế này được?
Lời giải thích của NPC cũng gượng ép. Vô ý rơi xuống biển, sao có thể chứ? Tối hôm đó, chắc phải bị ma xui quỷ khiến mới một mình chạy đến chỗ có thể xảy ra tai nạn rơi xuống biển như vậy.
Những vấn đề mà Tô Nam Chi phát hiện ra, những người chơi khác đương nhiên cũng nhận thấy. Đợi hai NPC rời đi, các người chơi lại nhìn về phía cô.
“Chào cô, chúng tôi muốn hỏi thuyền đánh cá của thị trấn rốt cuộc khi nào mới về?” Người chơi hỏi chuyện, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Thấy Tô Nam Chi không đáp lời, anh ta lại phải đánh bạo giải thích: “Thuyền của chúng tôi gặp sự cố. Vốn dĩ đợi thêm vài ngày cũng không sao nhưng giờ một người bạn đồng hành của chúng tôi có lẽ đã gặp chuyện rồi. Người trong trấn không ai chịu giúp, chúng tôi buộc phải liên lạc cứu hộ càng sớm càng tốt.”
Tất nhiên là không muốn giúp các người rồi, vì bọn họ là một phe mà!
Tô Nam Chi như một NPC vô cảm chỉ biết cung cấp thông tin, lặp lại y nguyên những lời hôm qua đã nói với Lục Dư.
Nghe xong, sắc mặt mấy người chơi đều biến đổi.
“Hôm qua chủ trọ chẳng phải nói tàu cá trong trấn đều ra khơi hết rồi sao?” Lư Tuệ nhíu mày hỏi.
Đúng rồi, đây mới là câu hỏi mà một người bình thường nên đặt ra, chứ không phải hỏi cô dân thị trấn có thực sự tốt bụng không.
Tô Nam Chi lắc đầu, rồi như hai NPC trước đó, cô lạnh lùng quay người rời khỏi bến tàu.
“Anh Hạo, giờ chúng ta làm sao đây?” Triệu Đại Thành khẽ hỏi Trương Hạo: "Hai NPC trong nhà trọ nói không giống nhau nên tin ai?”
“E là NPC ở đây đều có vấn đề, tiếp theo vẫn nên cẩn thận thì hơn." Trương Hạo đáp với vẻ mặt nặng trĩu.
Mấy người chơi đều gật đầu. Trịnh Minh đã gặp chuyện, bọn họ nào dám tách ra đi riêng nữa.
“Vậy chúng ta còn liên lạc cứu hộ không?” Triệu Đại Thành lại hỏi.
Trương Hạo liếc cậu ta một cái: “Cậu thật sự nghĩ game sẽ để cậu rời khỏi đây à?”
Game thể loại đặc biệt có cơ chế bảo vệ người chơi mới. Người chơi cũ gϊếŧ người chơi mới sẽ bị trừ điểm, còn nếu hướng dẫn người chơi mới nhất định và người chơi mới đó vượt qua màn chơi thì sẽ nhận được thưởng điểm.
Nếu không phải vì thế, anh ta cũng chẳng buồn giải thích.
Người chơi cũ vốn chẳng trông mong gì vào việc liên lạc cứu hộ, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ hợp lý để dò la manh mối, làm rõ tình hình của thị trấn này.
Khả năng thị trấn không có thuyền còn cao hơn khả năng tàu cá ra khơi chưa về. Ban đầu chỉ nghi ngờ NPC không phải người bình thường, giờ thì cơ bản đã chắc chắn rồi.
Đó là một bàn tay bị ngâm nước đến trương phình, trắng bệch, trên đó còn có vết cắn, chỗ đứt lìa trông càng thêm rùng rợn, như thể bị xé toạc ra khi còn sống.
Người chơi tên Trịnh Minh kia đã không quay lại.
Sáng sớm nay, một cánh tay cụt đã bị nước biển đánh dạt vào đây.
Tô Nam Chi nhìn lên đám mây đen kịt trên đầu và mặt biển mênh mông trước mắt, có cảm giác ngột ngạt đến khó thở, dạ dày cũng cuộn lên.
Cô sống trong một thế giới văn minh có trật tự, đến với trò chơi này cũng đã từng cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi nhưng không thể nào sánh bằng cú sốc khi tận mắt chứng kiến một phần thi thể trôi nổi trên mặt nước như lúc này.
Một ngày trước, cô còn gặp người này, hôm nay chỉ còn lại một bàn tay.
Đối mặt với câu hỏi của người chơi, một người dân thị trấn đội mũ đáp: “Chắc là vô ý rơi xuống biển, bị cá mập tấn công rồi.”
Hai NPC không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ hãi cũng không có ý hóng chuyện, như thể chết một người chẳng có gì to tát cũng bình thường như cơm bữa nước uống vậy.
Không, không phải là “như thể”, mà đối với NPC thì đúng là như vậy.
Người bình thường sao lại có thái độ thế này được?
Lời giải thích của NPC cũng gượng ép. Vô ý rơi xuống biển, sao có thể chứ? Tối hôm đó, chắc phải bị ma xui quỷ khiến mới một mình chạy đến chỗ có thể xảy ra tai nạn rơi xuống biển như vậy.
Những vấn đề mà Tô Nam Chi phát hiện ra, những người chơi khác đương nhiên cũng nhận thấy. Đợi hai NPC rời đi, các người chơi lại nhìn về phía cô.
Thấy Tô Nam Chi không đáp lời, anh ta lại phải đánh bạo giải thích: “Thuyền của chúng tôi gặp sự cố. Vốn dĩ đợi thêm vài ngày cũng không sao nhưng giờ một người bạn đồng hành của chúng tôi có lẽ đã gặp chuyện rồi. Người trong trấn không ai chịu giúp, chúng tôi buộc phải liên lạc cứu hộ càng sớm càng tốt.”
Tất nhiên là không muốn giúp các người rồi, vì bọn họ là một phe mà!
Tô Nam Chi như một NPC vô cảm chỉ biết cung cấp thông tin, lặp lại y nguyên những lời hôm qua đã nói với Lục Dư.
Nghe xong, sắc mặt mấy người chơi đều biến đổi.
“Hôm qua chủ trọ chẳng phải nói tàu cá trong trấn đều ra khơi hết rồi sao?” Lư Tuệ nhíu mày hỏi.
Tô Nam Chi lắc đầu, rồi như hai NPC trước đó, cô lạnh lùng quay người rời khỏi bến tàu.
“Anh Hạo, giờ chúng ta làm sao đây?” Triệu Đại Thành khẽ hỏi Trương Hạo: "Hai NPC trong nhà trọ nói không giống nhau nên tin ai?”
“E là NPC ở đây đều có vấn đề, tiếp theo vẫn nên cẩn thận thì hơn." Trương Hạo đáp với vẻ mặt nặng trĩu.
Mấy người chơi đều gật đầu. Trịnh Minh đã gặp chuyện, bọn họ nào dám tách ra đi riêng nữa.
“Vậy chúng ta còn liên lạc cứu hộ không?” Triệu Đại Thành lại hỏi.
Trương Hạo liếc cậu ta một cái: “Cậu thật sự nghĩ game sẽ để cậu rời khỏi đây à?”
Game thể loại đặc biệt có cơ chế bảo vệ người chơi mới. Người chơi cũ gϊếŧ người chơi mới sẽ bị trừ điểm, còn nếu hướng dẫn người chơi mới nhất định và người chơi mới đó vượt qua màn chơi thì sẽ nhận được thưởng điểm.
Nếu không phải vì thế, anh ta cũng chẳng buồn giải thích.
Người chơi cũ vốn chẳng trông mong gì vào việc liên lạc cứu hộ, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ hợp lý để dò la manh mối, làm rõ tình hình của thị trấn này.
Khả năng thị trấn không có thuyền còn cao hơn khả năng tàu cá ra khơi chưa về. Ban đầu chỉ nghi ngờ NPC không phải người bình thường, giờ thì cơ bản đã chắc chắn rồi.
7
0
2 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
