TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Đảo thần bí

Khỉ thật, đáng sợ quá đi mất.

Nếu không kê ghế chặn cửa, ông chủ vào rồi có khi cô cũng chẳng biết, mở mắt ra có lẽ đã thấy ông ta đứng cạnh giường mình rồi.

Tô Nam Chi cố gắng điều chỉnh hơi thở, vén chăn bước xuống giường, đi đến sau cửa giữ một khoảng cách tương đối an toàn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ông chủ. Tay phải cô giấu sau lưng nắm chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay bấm đau điếng.

Toi rồi, cô phải nhanh chóng bịa ra một lý do nghe cho xuôi tai nhưng lúc căng thẳng, đầu óc thường hay bị đơ.

“Sao lại để đồ sau cửa?”

Giọng ông chủ nghe hơi khàn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn tìm ra lý do gì đó trên mặt cô để ra tay.

“Khóa cửa hơi hỏng.” Tô Nam Chi bắt chước vẻ bài ngoại của NPC: "Với lại còn có mấy người lạ ở trọ nữa.”

Ông chủ gật đầu, không nói gì.

Đợi ông ta đi rồi, Tô Nam Chi đóng cửa lại, ngồi phịch xuống giường thở phào một hơi, cả lưng áo ướt đẫm.

Cô hiểu rồi, trong lúc có thời gian an toàn và biết được một phần thông tin, NPC tạm thời lúc nào cũng có thể đối mặt với những màn hù dọa và thử thách.

Cứ tưởng là chuyện gì tốt đẹp lắm, ai ngờ, ai ngờ, chiêu trò lại sâu đến vậy.

Vừa rồi nếu cô không giữ được bình tĩnh, có lẽ giờ này đã ngủm rồi. Lúc mới ngủ dậy, đầu óc không đủ tỉnh táo, rất có thể sẽ theo phản xạ bộc lộ sơ hở, vô thức hét lên vì sợ hãi.

Ông chủ dù có ngốc đến mấy cũng thừa sức đoán ra cô đang giả vờ không biết gì.

Bị một phen hú vía, Tô Nam Chi tỉnh ngủ hẳn, bèn lấy cuốn nhật ký ra đọc tiếp.

[Ngày 15 tháng 8, trời âm u.

Hướng Minh mất tích rồi, tôi tìm cả ngày cũng không thấy anh ấy. Lúc viết những dòng nhật ký này, tôi nhớ lại một bài báo từng đọc trên báo, nói về việc ngư dân ở một thị trấn nhỏ nào đó phát hiện sinh vật lạ.

Sau đó bài báo này nhanh chóng bị xác nhận là bịa đặt nhưng bây giờ tôi lại thấy nó có thể là thật. Dù thế nào đi nữa, tôi nhất định phải đưa Tiểu Chi về nhà an toàn.]

Nhật ký đến đây là hết, cuối cùng còn đính kèm một tấm ảnh nhưng chất lượng ảnh rất tệ, như thể được chụp bằng một chiếc điện thoại đời cũ vậy.

Dưới lớp mây đen bao phủ, trên một tảng đá ngầm sẫm màu có một khối gì đó mờ mờ ảo ảo.

Tô Nam Chi cầm tấm ảnh ra trước cửa sổ xem đi xem lại mấy lần, không nhìn ra là gì, đành chịu.

Trong phòng không có chỗ nào giấu đồ được, cuối cùng cô bỏ cuốn sổ cùng tấm ảnh vào tủ quần áo, kẹp giữa những lớp quần áo gấp gọn.



Ngày thứ ba của trò chơi, chín giờ sáng.

Thời gian an toàn còn chưa đầy một ngày.

Tô Nam Chi ngó trộm cánh cửa phòng đóng chặt của ông chủ, quyết định lên đường đi xem xét những nơi khác, nhà trọ hôm qua đã lục soát xong rồi.

Hôm nay trời không mưa, mây âm u như một tấm màn dày đặc bao trùm lấy thị trấn, không một tia nắng lọt qua cũng chẳng có chút sinh khí nào.

Một mình đi trong con hẻm cũ kỹ và vắng vẻ, tâm lý luôn có một cảm giác áp bức khó tả, nhất là khi nghĩ đến bóng đen nhìn thấy tối qua.

Bến tàu dần hiện ra trước mắt, Tô Nam Chi chưa kịp đi tới đã nhìn thấy bóng dáng mấy người chơi, bên cạnh còn có hai người đàn ông, nhìn cách ăn mặc thì là dân trên thị trấn.

Vẻ mặt các người chơi khác nhau, có sợ hãi, có lo lắng cũng có thờ ơ.

Chắc là đã phát hiện ra chuyện gì rồi.

Lén lút nhìn trộm càng dễ bị nghi ngờ, chi bằng cứ quang minh chính đại qua xem, bên cạnh đã có hai NPC rồi, thêm một người nữa cũng hợp lý thôi nhỉ?

Tấm ván gỗ dưới chân Tô Nam Chi phát ra tiếng “lạo xạo” khe khẽ. Chiếc thuyền đánh cá nhỏ mà các người chơi đi tới đang neo đậu cô độc ở bến tàu. Xa xa, nước biển xanh sẫm không ngừng cuộn trào, những con sóng bạc đầu cuối cùng lại đổ ập xuống lòng đại dương tăm tối.

6

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.