TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Đảo thần bí

Bóng đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng mờ mịt, nghe tiếng mưa và tiếng sóng biển bên ngoài, cô vẫn còn thấy hơi sợ.

Các người chơi đều đã lên tầng hai, Tô Nam Chi cũng không muốn tiếp tục ở lại một mình với ông chủ, cô quay người vào bếp lấy mì Ý trong tủ ra, nấu chín rồi bưng về phòng.

Bữa trưa ăn bánh mì mà mỏi cả quai hàm, giờ mì chỉ bỏ muối thôi cũng thấy ngon.

Tô Nam Chi vừa ăn mì vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Trong khoảng thời gian họ ra ngoài rồi quay về, có vài người chơi đợi tin ở tầng một nhà trọ, vậy nên cái bóng đen cô nhìn thấy không thể nào là ông chủ.

Bầu không khí kỳ quái của thị trấn, sinh vật không rõ tên, ông chủ và dân thị trấn rốt cuộc có liên hệ gì?

Còn người chơi đẹp trai ít nói kia nữa, anh dường như không quan tâm có mượn được điện thoại để liên lạc với bên ngoài cầu cứu hay không, chẳng lẽ chỉ để tìm cơ hội dò hỏi tin tức từ cô thôi sao?

Tô Nam Chi lại lấy cuốn sổ và tấm ảnh trong tủ ra.

Đây là một cuốn nhật ký.

Mấy trang đầu, giữa những dòng chữ đều toát lên vẻ vui tươi và ấm áp. Một cặp vợ chồng bận rộn với sự nghiệp quyết định đưa con gái đi nghỉ mát ngoài biển. Mọi chuyện vốn rất bình thường, cho đến khi họ gặp phải bão tố trên biển.

[Ngày 11 tháng 8, mưa.

Chúng tôi gặp bão trên biển, hệ thống định vị của du thuyền hỏng mất rồi. Tôi đã cố gắng an ủi Tiểu Chi rằng cơn bão sẽ sớm qua thôi nhưng thực tế thì tình hình tệ lắm.]

[Ngày 12 tháng 8, mưa.

Phát hiện một thị trấn nhỏ, chúng tôi quyết định cập bờ để sửa lại hệ thống định vị rồi mới quay về. Nhưng vừa bước vào thị trấn, tôi đã có linh cảm không lành, nơi này quá yên tĩnh, ánh mắt dân thị trấn nhìn chúng tôi cũng có chút kỳ lạ.]

[Ngày 13 tháng 8, trời âm u.

Vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài. Chủ nhà trọ nói thuyền đánh cá ra khơi rồi vài ngày nữa mới về, ngoài chờ đợi ra chúng tôi chẳng còn cách nào khác.

Ngoài ra, chủ nhà trọ còn nói ông ta có một đứa con gái, trông rất giống Tiểu Chi nhưng mấy năm trước đã bệnh mất rồi. Là một người mẹ, tôi rất hiểu tâm trạng của ông ấy.]

Đọc đến đây, Tô Nam Chi cũng hiểu được lai lịch thân phận NPC này của mình, xem ra trò chơi cũng rất chú trọng chi tiết.

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng “bụp”, đèn trong phòng tắt ngóm.

Không phải nhảy cầu dao thì cũng là hỏng hóc gì đó.

Giờ tầng một chỉ có mình cô, lại thêm một ông chủ nhà trọ không được bình thường cho lắm, cô thấy tốt nhất là không nên ra ngoài xem cầu dao.

Tô Nam Chi lần mò kéo rèm cửa sổ cạnh giường, nhờ chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường xa xa, cô kiểm tra lại khóa cửa, rồi bê một chiếc ghế chặn sau cửa. Trước khi đi ngủ, cô còn cẩn thận đặt súng lục và đèn pin dưới gối.

Nửa đêm mưa tạnh, tiếng sóng biển trong đêm khuya tĩnh lặng nghe càng rõ mồn một, như thể văng vẳng ngay bên tai.

Tô Nam Chi nằm trên giường trằn trọc mấy tiếng đồng hồ mà không tài nào ngủ được, thỉnh thoảng lại phải liếc nhìn ra cửa. Một mình ở nơi thế này, cô thực sự không cách nào thả lỏng thần kinh nổi.

Dù trong lòng biết rõ, mình nên nghỉ ngơi thật tốt trong thời gian an toàn để giữ sức nhưng cô lại không kiểm soát được giấc ngủ của mình.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hơi buồn ngủ. Cô ngủ không ngon giấc, giữa chừng tỉnh lại mấy lần, lần nào cũng theo phản xạ nhìn chiếc ghế sau cửa.

Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Nam Chi đang ngủ gà gật thì hình như nghe thấy tiếng ma sát khe khẽ.

Chiếc ghế đang dịch chuyển!

Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, rồi lập tức phản ứng lại.

Có người đang mở cửa phòng cô!!!

Tô Nam Chi đột ngột mở mắt, đầu óc lập tức tỉnh táo. Khi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của ông chủ qua khe cửa, toàn thân cô cứng đờ, suýt nữa không kìm được mà hét lên.

5

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.