0 chữ
Chương 88
Chương 88: Lên núi hái nấm
Thôn Bình Khẩu có rất nhiều núi, có điều bên trong núi trước đây còn có rất nhiều thôn làng tọa lạc. Những thôn làng đó mới là thôn làng miền núi thực sự, núi non trùng điệp bao quanh.
Nơi bọn họ muốn đến chính là những thôn làng như vậy.
Khanh Mạnh Chúc giải thích với Triệu Hòa Hy: "Thời gian này việc đồng áng không nhiều lắm, mọi người có thời gian rảnh đều sẽ lên núi hái nấm, cho nên nấm trên các núi gần thôn thường không có nhiều."
Triệu Hòa Hy nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Vậy bên đó thì sao? Người bên đó không lên núi hái nấm à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Các thôn bên đó cơ bản đã hoang phế rồi, xa xa cũng có một hai hộ dân nhưng đều là người già neo đơn, thường không lên núi."
Triệu Hòa Hy hiểu ra: "Vậy nấm trong núi nhiều lắm đúng không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng là như thế, chúng ta còn phải leo qua hai ngọn núi nữa, chỉ lái xe được đến nửa sườn núi."
Triệu Hòa Hy hoàn toàn không có ý kiến gì: "Được rồi, cậu có kinh nghiệm cậu làm chủ."
Khanh Mạnh Chúc lái xe một lát, dừng xe ở một chỗ đất trống dễ quay đầu xe, sau đó đeo một cái giỏ trên lưng. Cậu đưa một cái giỏ khác cho Triệu Hòa Hy, bảo cậu ấy đeo lên.
Lúc Khanh Mạnh Chúc lấy giỏ, hai con chó từ trên xe nhảy xuống, hưng phấn chạy quanh xe hai vòng: "Gâu gâu!"
Triệu Hòa Hy hưng phấn y như chó: "Không khí ở đây thật trong lành."
Khanh Mạnh Chúc tự mình lấy mấy chai nước khoáng bỏ vào giỏ đeo trên lưng, lại bỏ thêm đồ ăn vặt và mấy cái túi rỗng, cười cười: "Đi thôi."
Khanh Mạnh Chúc đi phía trước, dẫn Triệu Hòa Hy bắt đầu leo núi.
Trên đỉnh núi có tua-bin gió, cánh quạt khổng lồ màu trắng bị gió thổi lay động, chậm rãi xoay tròn, phối hợp cùng với cảnh núi rừng xanh biếc, tổng thể trông thật tươi mát.
Triệu Hòa Hy đứng ở một chỗ đất trống, nhìn tua-bin gió trên đỉnh núi xếp thành một hàng. Triệu Hòa Hy tưởng tượng ngọn núi giống như biến thành cá voi khổng lồ, tua-bin gió là vây lưng, không nhịn được ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài.
Tiếng hô vang vọng trong núi, ngay cả chim cũng không thèm giật mình bay lên.
Triệu Hòa Hy: "Leo núi kiểu này thật sảng khoái!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đi thôi, chúng ta đi đường tắt."
Trong núi không có người, đương nhiên cũng không có đường.
Khanh Mạnh Chúc đeo găng tay, cầm dao phát đi phía trước mở đường, thỉnh thoảng quay đầu lại kéo Triệu Hòa Hy một cái.
Hai con chó còn linh hoạt hơn cả Triệu Hòa Hy, chạy tới chạy lui xung quanh bọn họ, không cần ai kéo.
Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi bụi rậm, tiến vào khu rừng thực sự, xung quanh mới dần dần trở nên rộng rãi.
Dưới khu rừng vốn không có ai lui tới nay được phủ một lớp lá rụng dày cộp, khắp nơi trên thân cây và những khúc gỗ khô đổ xuống đều là rêu xanh, lúc bọn họ hít thở có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của rừng cây.
Ánh sáng trong rừng tối hơn bên ngoài rất nhiều, Triệu Hòa Hy dùng tay kéo thân cây ra để nhìn xung quanh: "Mạnh Chúc, cậu từng đến đây chưa?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tháng trước còn đến, đi bên này, lần trước tớ đến đây có một ổ nấm truffle."
Mắt Triệu Hòa Hy sáng lên ngay lập tức: "Loại nấm truffle đắt đỏ đó á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không biết có phải loại đắt đỏ hay không, nhưng hương vị không tệ. Dân ở đay gọi là nấm cục, có thể không cùng loại với nấm truffle bán trên thị trường."
Vừa nói, Khanh Mạnh Chúc vừa dẫn Triệu Hòa Hy đi rẽ trái lượn phải, lấy một khúc gỗ khô ngã đổ làm dấu, cuối cùng đi đến dưới một cây đại thụ.
Cậu dùng tay bới lớp lá rụng dày cộp ra, ra hiệu cho Triệu Hòa Hy qua xem: "Cũng may, có nấm cục mới mọc lên, đây chính là nó."
Triệu Hòa Hy cúi đầu nhìn, chỉ thấy số nấm kia có màu xám, bé xíu, còn chưa lớn bằng hạt dẻ thông thường. Nếu không để ý có thể sẽ nhầm tưởng là phân động vật hoặc đá vụn, trong phút chốc thất vọng: "Chỉ trông như thế này thôi á?"
Khanh Mạnh Chúc nhặt một củ nấm tương đối lớn đưa cho cậu ấy ngửi: "Cậu ngửi thử sẽ biết."
Triệu Hòa Hy tuy nghi ngờ có phải Khanh Mạnh Chúc đang chơi xỏ mình, thật sự lấy phân động vật cho mình ngửi hay không, nhưng vẫn nhận lấy, cẩn thận đặt dưới mũi khẽ ngửi, sau đó ngửi thấy một mùi đặc biệt.
Khanh Mạnh Chúc: "Không lừa cậu chứ?"
Triệu Hòa Hy: "Thật sự là nó."
Lúc bọn họ nói chuyện, hai con chó xúm lại. Hộ Pháp đứng lên bằng hai chân sau, đặt hai chân trước lên đùi Khanh Mạnh Chúc, ư ử ư ử tỏ ý nó cũng muốn ngửi.
Khanh Mạnh Chúc bèn cho nó và Hộ Vệ ngửi một chút. Hai con chó lúc này mới thỏa mãn.
Khanh Mạnh Chúc hái xong nấm truffle thì đậy lớp lá rụng trở lại: "Đi thôi, chúng ta tìm loại nấm khác."
Triệu Hòa Hy hăng hái: "Tìm thế nào? Đi đến chỗ cậu từng hái sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chỗ tớ từng hái cũng không có nhiều lắm, cậu cầm một cành cây khều lá rụng xem, thấy nấm là có thể gọi tớ, tớ xem để biết nấm đó ăn được không."
Khanh Mạnh Chúc tìm một cành cây tương đối nhẵn nhụi trong đám cành lá khô rụng xung quanh, dùng dao chặt gọn lại rồi đưa cho Triệu Hòa Hy: "Cậu cứ dùng cành cây này tìm đi."
Hai người hai chó bắt đầu tìm kiếm trong rừng cây.
Hộ Pháp và Hộ Vệ đều vô cùng hưng phấn, chạy tới chạy lui xung quanh bọn họ, cứ như đi trên đất bằng.
Triệu Hòa Hy chống cành cây cảm thán: "Không ngờ chó lớn còn choai choai không những tinh lực dồi dào, ngoan ngoãn lại còn nghịch ngợm, hoàn toàn khác với lúc tớ gặp chúng lần trước."
Khanh Mạnh Chúc thầm nghĩ đương nhiên là khác rồi. Bây giờ chúng nó đuổi vịt bắt gà, có lúc còn nhập bọn với rái cá và cáo đỏ, sớm đã chơi thành thói hoang dã rồi.
Khanh Mạnh Chúc: "Chúng nó cũng đang tìm nấm đấy. Đi thôi, xem chúng ta tìm được trước hay chúng nó tìm được trước."
Hai con chó nhỏ vẫy đuôi chạy khắp núi, Khanh Mạnh Chúc rất nhanh đã tìm thấy mấy cây nấm dưới một gốc cây, gọi Triệu Hòa Hy qua xem: "Đây là nấm thông, ăn được."
Triệu Hòa Hy ghé lại: "Trông cũng khá bình thường, chẳng lẽ loại nấm như thế này thường không có độc sao? Kiểu trông rất mộc mạc, nhìn thịt dày cộm ấy."
Khanh Mạnh Chúc: "Có độc hay không không thể căn cứ vào cái này để phán đoán, có quá nhiều loại nấm, tính đánh lừa của chúng cũng quá mạnh, phải phán đoán dựa trên từng loài một."
Triệu Hòa Hy: "Cậu đều nhận ra hết á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chỉ hái loại tớ nhận biết chẳng phải là xong sao?"
Triệu Hòa Hy sờ cằm: "Cũng có lý."
Nơi bọn họ muốn đến chính là những thôn làng như vậy.
Khanh Mạnh Chúc giải thích với Triệu Hòa Hy: "Thời gian này việc đồng áng không nhiều lắm, mọi người có thời gian rảnh đều sẽ lên núi hái nấm, cho nên nấm trên các núi gần thôn thường không có nhiều."
Triệu Hòa Hy nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Vậy bên đó thì sao? Người bên đó không lên núi hái nấm à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Các thôn bên đó cơ bản đã hoang phế rồi, xa xa cũng có một hai hộ dân nhưng đều là người già neo đơn, thường không lên núi."
Triệu Hòa Hy hiểu ra: "Vậy nấm trong núi nhiều lắm đúng không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng là như thế, chúng ta còn phải leo qua hai ngọn núi nữa, chỉ lái xe được đến nửa sườn núi."
Khanh Mạnh Chúc lái xe một lát, dừng xe ở một chỗ đất trống dễ quay đầu xe, sau đó đeo một cái giỏ trên lưng. Cậu đưa một cái giỏ khác cho Triệu Hòa Hy, bảo cậu ấy đeo lên.
Lúc Khanh Mạnh Chúc lấy giỏ, hai con chó từ trên xe nhảy xuống, hưng phấn chạy quanh xe hai vòng: "Gâu gâu!"
Triệu Hòa Hy hưng phấn y như chó: "Không khí ở đây thật trong lành."
Khanh Mạnh Chúc tự mình lấy mấy chai nước khoáng bỏ vào giỏ đeo trên lưng, lại bỏ thêm đồ ăn vặt và mấy cái túi rỗng, cười cười: "Đi thôi."
Khanh Mạnh Chúc đi phía trước, dẫn Triệu Hòa Hy bắt đầu leo núi.
Trên đỉnh núi có tua-bin gió, cánh quạt khổng lồ màu trắng bị gió thổi lay động, chậm rãi xoay tròn, phối hợp cùng với cảnh núi rừng xanh biếc, tổng thể trông thật tươi mát.
Tiếng hô vang vọng trong núi, ngay cả chim cũng không thèm giật mình bay lên.
Triệu Hòa Hy: "Leo núi kiểu này thật sảng khoái!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đi thôi, chúng ta đi đường tắt."
Trong núi không có người, đương nhiên cũng không có đường.
Khanh Mạnh Chúc đeo găng tay, cầm dao phát đi phía trước mở đường, thỉnh thoảng quay đầu lại kéo Triệu Hòa Hy một cái.
Hai con chó còn linh hoạt hơn cả Triệu Hòa Hy, chạy tới chạy lui xung quanh bọn họ, không cần ai kéo.
Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi bụi rậm, tiến vào khu rừng thực sự, xung quanh mới dần dần trở nên rộng rãi.
Ánh sáng trong rừng tối hơn bên ngoài rất nhiều, Triệu Hòa Hy dùng tay kéo thân cây ra để nhìn xung quanh: "Mạnh Chúc, cậu từng đến đây chưa?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tháng trước còn đến, đi bên này, lần trước tớ đến đây có một ổ nấm truffle."
Mắt Triệu Hòa Hy sáng lên ngay lập tức: "Loại nấm truffle đắt đỏ đó á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không biết có phải loại đắt đỏ hay không, nhưng hương vị không tệ. Dân ở đay gọi là nấm cục, có thể không cùng loại với nấm truffle bán trên thị trường."
Vừa nói, Khanh Mạnh Chúc vừa dẫn Triệu Hòa Hy đi rẽ trái lượn phải, lấy một khúc gỗ khô ngã đổ làm dấu, cuối cùng đi đến dưới một cây đại thụ.
Cậu dùng tay bới lớp lá rụng dày cộp ra, ra hiệu cho Triệu Hòa Hy qua xem: "Cũng may, có nấm cục mới mọc lên, đây chính là nó."
Triệu Hòa Hy cúi đầu nhìn, chỉ thấy số nấm kia có màu xám, bé xíu, còn chưa lớn bằng hạt dẻ thông thường. Nếu không để ý có thể sẽ nhầm tưởng là phân động vật hoặc đá vụn, trong phút chốc thất vọng: "Chỉ trông như thế này thôi á?"
Khanh Mạnh Chúc nhặt một củ nấm tương đối lớn đưa cho cậu ấy ngửi: "Cậu ngửi thử sẽ biết."
Triệu Hòa Hy tuy nghi ngờ có phải Khanh Mạnh Chúc đang chơi xỏ mình, thật sự lấy phân động vật cho mình ngửi hay không, nhưng vẫn nhận lấy, cẩn thận đặt dưới mũi khẽ ngửi, sau đó ngửi thấy một mùi đặc biệt.
Khanh Mạnh Chúc: "Không lừa cậu chứ?"
Triệu Hòa Hy: "Thật sự là nó."
Lúc bọn họ nói chuyện, hai con chó xúm lại. Hộ Pháp đứng lên bằng hai chân sau, đặt hai chân trước lên đùi Khanh Mạnh Chúc, ư ử ư ử tỏ ý nó cũng muốn ngửi.
Khanh Mạnh Chúc bèn cho nó và Hộ Vệ ngửi một chút. Hai con chó lúc này mới thỏa mãn.
Khanh Mạnh Chúc hái xong nấm truffle thì đậy lớp lá rụng trở lại: "Đi thôi, chúng ta tìm loại nấm khác."
Triệu Hòa Hy hăng hái: "Tìm thế nào? Đi đến chỗ cậu từng hái sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chỗ tớ từng hái cũng không có nhiều lắm, cậu cầm một cành cây khều lá rụng xem, thấy nấm là có thể gọi tớ, tớ xem để biết nấm đó ăn được không."
Khanh Mạnh Chúc tìm một cành cây tương đối nhẵn nhụi trong đám cành lá khô rụng xung quanh, dùng dao chặt gọn lại rồi đưa cho Triệu Hòa Hy: "Cậu cứ dùng cành cây này tìm đi."
Hai người hai chó bắt đầu tìm kiếm trong rừng cây.
Hộ Pháp và Hộ Vệ đều vô cùng hưng phấn, chạy tới chạy lui xung quanh bọn họ, cứ như đi trên đất bằng.
Triệu Hòa Hy chống cành cây cảm thán: "Không ngờ chó lớn còn choai choai không những tinh lực dồi dào, ngoan ngoãn lại còn nghịch ngợm, hoàn toàn khác với lúc tớ gặp chúng lần trước."
Khanh Mạnh Chúc thầm nghĩ đương nhiên là khác rồi. Bây giờ chúng nó đuổi vịt bắt gà, có lúc còn nhập bọn với rái cá và cáo đỏ, sớm đã chơi thành thói hoang dã rồi.
Khanh Mạnh Chúc: "Chúng nó cũng đang tìm nấm đấy. Đi thôi, xem chúng ta tìm được trước hay chúng nó tìm được trước."
Hai con chó nhỏ vẫy đuôi chạy khắp núi, Khanh Mạnh Chúc rất nhanh đã tìm thấy mấy cây nấm dưới một gốc cây, gọi Triệu Hòa Hy qua xem: "Đây là nấm thông, ăn được."
Triệu Hòa Hy ghé lại: "Trông cũng khá bình thường, chẳng lẽ loại nấm như thế này thường không có độc sao? Kiểu trông rất mộc mạc, nhìn thịt dày cộm ấy."
Khanh Mạnh Chúc: "Có độc hay không không thể căn cứ vào cái này để phán đoán, có quá nhiều loại nấm, tính đánh lừa của chúng cũng quá mạnh, phải phán đoán dựa trên từng loài một."
Triệu Hòa Hy: "Cậu đều nhận ra hết á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chỉ hái loại tớ nhận biết chẳng phải là xong sao?"
Triệu Hòa Hy sờ cằm: "Cũng có lý."
7
0
3 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
