TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 87
Chương 87: Đến mùa hái nấm

Khanh Mạnh Chúc nghe ông ấy nói vậy thì cũng nhìn thấu phần nào, ông ấy tuy muốn kiếm tiền nhưng không có lòng đố kỵ với mình, liền thoải mái cười cười: "Năm nay là năm đầu tiên, thật ra trước khi trồng cháu cũng không biết kết quả sẽ như thế nào, cho nên cũng hơi dựa vào vận may. Đương nhiên, cũng nhờ sự giúp đỡ của bạn bè."

Đàm Văn Lỗi: "Cháu nói có phải là thầy giáo ở trường nông nghiệp không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, anh ấy cũng là một trong những quý nhân của cháu. À đúng rồi, sang năm sau họ sẽ triển khai phổ biến giống ớt của họ, chú Văn Lỗi nếu muốn trồng thì đến lúc đó nhớ đăng ký nhé."

Đàm Văn Lỗi đến đây là muốn thăm dò tin tức, nghe vậy thì vui vẻ nói: "Được, chú sẽ lưu ý."

Nói chuyện một hồi, bọn họ lại quay trở lại chủ đề cũ.

Đàm Văn Lỗi hỏi: "Người mua ớt khô kia cũng mở nhà hàng ăn uống sao?"

Địch Thái Dũng lắc đầu: "Hình như không phải. Người đó chắc là mở công ty thương mại, nghe nói năm nay đã tung ra mấy loại nấm chiên, ớt dùng để phối với nấm chiên."

Đàm Văn Lỗi tặc lưỡi: "Mua ớt đắt như vậy để phối hợp với nấm à?"

Địch Thái Dũng: "Họ bán cũng đắt, một chai nhỏ đã mấy trăm tệ."

Đàm Văn Lỗi: "Vậy ngon không?"

Địch Thái Dũng: "Chắc chắn là ngon rồi, người có tiền cũng không ngốc. Tôi từng ăn một lần, hương thơm nồng, so với nấm chiên bình thường thì một trời một vực. Bây giờ còn mua ớt nhà Mạnh Chúc, chắc là còn ngon hơn."

Khanh Mạnh Chúc ở bên cạnh nghe vậy thì nói: "Chú nói mà cháu nghe đến thèm."

Địch Thái Dũng: "Thật đó, nấm chiên của họ chiên sao mà rất thơm, nghe nói là chuyên thu mua nấm dại từ vùng phía Nam Vân Nam. Khi hương thơm còn chưa bay hết thì đã cho vào chảo chiên, chiên xong liền đóng gói ngay. Ăn vào có cảm giác như hương vị được nén chặt trong chai vậy."

Đàm Văn Lỗi và Khanh Mạnh Chúc ở bên cạnh nghe ông ta miêu tả sinh động như vậy, nghe mà muốn nuốt nước miếng.

Địch Thái Dũng: "... Cho nên cậu biết tại sao anh ta lại mua ớt nhà cậu rồi chứ? Cái nhãn hiệu đó quảng cáo ra bên ngoài là tất cả đều dùng nguyên liệu tốt nhất, nấm tốt nhất, dầu tốt nhất, tỏi tốt nhất, ớt khô tốt nhất."

Đàm Văn Lỗi nghe anh ta nói một hơi năm chữ "tốt nhất", không nhịn được nói: "Chỗ chúng tôi cũng có nấm dại, chính là loại nấm mối tốt nhất mà anh nói đó, năm kia tôi còn đi hái."

Địch Thái Dũng: "Vậy hai năm nay sao không hái tiếp? Đã tháng bảy rồi, cũng đến mùa hái nấm rồi mà."

Đàm Văn Lỗi thẳng thắn nói: "Không có thời gian rảnh, tôi trồng nhiều đất quá. Cho dù không hái nấm, một ngày tôi cũng có thể thu nhập mấy trăm tệ rồi."

Đàm Văn Lỗi không có hứng thú với việc hái nấm, Khanh Mạnh Chúc thì bị gợi lên cơn thèm.

Thời gian trước cậu ngày nào cũng lên núi hái, sau này bận rộn thì không tiếp tục nữa.

Nói đến đây, khoảng thời gian này đúng là mùa hái nấm tốt nhất, loại nấm mối tiếng tăm lừng lẫy nở nhiều nhất vào lúc này, nấm san hô, nấm bụng dê cũng đã ra.

Hay là, cậu cũng lên núi hái một chút?

Ổ nấm mà trước đây cậu thăm dò được đã một thời gian chưa đến, bây giờ đi lại, chắc chắn sẽ có hàng ngon.

Khanh Mạnh Chúc vốn dĩ muốn một mình lên núi hái nấm.

Tối hôm trước cậu trò chuyện với Triệu Hòa Hy, tiện miệng nói mình muốn ăn cơm sớm, ngủ sớm, để hôm sau lên núi hái nấm.

Triệu Hòa Hy lập tức vỗ đùi bên kia: "Đi khám phá núi rừng à?!"

Khanh Mạnh Chúc xoa xoa trán: "Leo núi mệt lắm đó, leo lên leo xuống, có khi về đến nơi đầu gối sẽ phát run."

Triệu Hòa Hy: "Cậu khinh thường người khác phải không? Hay là Minh Xuân Tích lại ở chỗ cậu, không tiện cho tớ qua."

Nghe vậy, Khanh Mạnh Chúc không nhịn được: "Có bản lĩnh lần sau cậu nói mấy lời này trước mặt Minh Xuân Tích xem."

Triệu Hòa Hy cười hề hề hai tiếng: "Tớ không có bản lĩnh ấy, tớ chỉ dám xì xào sau lưng thôi."

Khanh Mạnh Chúc: "Đừng xì xào nữa, nếu cậu muốn đến thì tối nay đến luôn đi, sáng mai chúng ta dậy sớm một chút rồi đi hái, đi trễ thì nóng lắm."

Triệu Hòa Hy: "Được đấy, đợi tớ một tiếng, tớ lái xe qua ngay đây!"

Cúp điện thoại, Khanh Mạnh Chúc đi dọn dẹp một phòng khách ít dùng khác.

Nhà cậu là nhà cũ, có tận năm phòng. Ngoài hai phòng thường dùng, ba phòng còn lại đều được dùng làm phòng chứa đồ, bên trong chất đầy đồ linh tinh.

Hiện tại trong nhà giữ một phòng cho Minh Xuân Tích, Khanh Mạnh Chúc đành phải dọn dẹp một phòng khác hướng và kích thước không tốt bằng để làm phòng khách.

Triệu Hòa Hy lái xe thẳng từ Đằng Thành đến, thấy căn phòng Khanh Mạnh Chúc chuẩn bị cho mình, cậu ấy cũng không chê.

Vừa gặp mặt, đã thấy Triệu Hòa Hy xoa tay xoa chân: "Mùa này đi hái nấm hái được không? Không phải mấy ngày rồi không mưa sao? Tớ nghe nói sau khi mưa mới hái được."

Khanh Mạnh Chúc: "Không có chuyện đó đâu, buổi sáng có rất nhiều sương, còn có sương mù nữa, trên núi sẽ không khô lắm đâu."

Triệu Hòa Hy: "Vậy nấm có nhiều không? Có khi nào vào núi tìm cả ngày cũng chẳng tìm được bao nhiêu không?"

Khanh Mạnh Chúc liếc cậu ấy: "Mấy vấn đề này sao cậu không hỏi cho rõ trước khi đến?"

Triệu Hòa Hy cười: "Không có nấm thì tìm cậu uống rượu cũng được mà."

Khanh Mạnh Chúc cũng cười: "Yên tâm đi, tớ rành nấm trong núi lắm. Ngày mai chúng ta lái xe vào sâu trong núi, đảm bảo sẽ không làm cậu thất vọng."

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.