0 chữ
Chương 86
Chương 86: Hợp đồng thứ hai
Đợi nói chuyện xong với bạn bè, Khanh Mạnh Chúc mới trả lời tin nhắn các bên, trọng điểm là nói với Niên Tân Phỉ về chuyện ớt đã bán được, sau đó bày tỏ lòng cảm ơn.
Niên Tân Phỉ cảm thấy vui mừng cho cậu, nói cậu có thể trồng trọt tốt như vậy, đã cho mọi người động lực cải tiến giống ớt "Đằng Kim 01".
Ớt nhà Khanh Mạnh Chúc hiện tại càng ngày càng đỏ. Cậu nhất thời bán không hết, cũng ăn không hết, liền hái những quả ớt có độ chín vừa phải về phơi trong sân.
Nắng mùa hè rất tốt, ớt phơi dưới nắng khiến phần nước dần bị hong khô, thịt quả cô đọng lại, từ từ chuyển hóa thành một hương vị khác với ớt tươi.
Lúc Chu Yến dẫn người tới, cả sân nhà Khanh Mạnh Chúc tràn ngập một mùi hương bá đạo, nồng đậm, hơi ngọt, hơi cay của ớt khô.
Mùi hương đặc biệt này ngửi thấy sống động như là hương bội thu.
Khanh Mạnh Chúc mở cửa cho họ, Chu Yến ngửi thấy mùi thơm ngát khắp sân, không kịp nói chuyện với Khanh Mạnh Chúc mà liền quay sang nói với người bạn bên cạnh: "Tôi nói ớt nhà này ngon mà, không lừa cậu chứ?"
Người bạn kia của Chu Yến mắt sáng lên, quan sát cái sân nhỏ của nhà Khanh Mạnh Chúc, liên tục gật đầu: "Thơm, thật thơm, màu đỏ tươi này cũng đẹp."
Chu Yến giới thiệu với Khanh Mạnh Chúc: "Đây là bạn của tôi Địch Hạnh, làm về ngoại thương."
Rồi lại nói với Địch Hạnh: "Đây là Mạnh Chúc mà tôi đã nói với cậu, một chàng trai rất giỏi giang."
Địch Hạnh vươn tay ra bắt tay với Khanh Mạnh Chúc, cười nói: "Nghe danh đã lâu, rất vui được gặp."
Khanh Mạnh Chúc thấy người anh em này mặt mày tươi cười, biết là người hào sảng, cũng cười: "Rất vui được gặp, mời vào ngồi."
Khanh Mạnh Chúc dẫn họ vào sân, ngồi dưới mái hiên, rồi pha trà hoa sen tiếp đãi.
Hai con chó đang ngủ phơi nắng, thấy người lạ thì dựng hai tai lên nhìn cảnh giác, cảm nhận được cảm xúc thân thiện của Khanh Mạnh Chúc thì lại ngủ tiếp.
Chúng rất thông minh, bây giờ đã học được cách phán đoán ai là khách, ai là người lạ, chỉ cần gặp khách là chúng không những không sủa mà lúc tâm trạng tốt còn chạy tới làm nũng.
Trong số những vị khách đến nhà Khanh Mạnh Chúc, chỉ cần đã gặp chúng thì không ai là không thích.
Địch Hạnh ngồi xuống, trong hương thơm ngát của cả sân, nâng chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà hoa sen, sau đó vẻ mặt ngơ ngác thở dài một tiếng.
Khanh Mạnh Chúc và Chu Yến đều nhìn anh ta, ý là hỏi anh ta thở dài cái gì?
Địch Hạnh nói: "Có nhà có sân, có hoa có cỏ còn có hai con chó, cuộc sống này đúng là cuộc sống trong mơ."
Khanh Mạnh Chúc cười: "Lúc nghỉ ngơi thì cảm thấy cũng được, quả thật có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, lúc sáng sớm năm giờ thức dậy làm việc thì không cảm thấy thế nữa."
Chu Yến cười ha ha: "Đều như thành bị vây, mọi người đều ngưỡng mộ cuộc sống của người khác."
Nói chuyện một lát, mọi người bắt đầu nói đến chuyện chính.
Địch Hạnh tuy rất tin vào con mắt của Chu Yến, nhưng vẫn tự mình nếm thử ớt rồi mới ký hợp đồng cung cấp độc quyền với Khanh Mạnh Chúc.
Anh ta đưa ra giá một nghìn mốt tệ một cân để bao trọn ớt khô nhà Khanh Mạnh Chúc, trong đó hợp đồng có quy định nghiêm ngặt về chất lượng ớt và độ ẩm, vân vân.
Hợp đồng của bọn họ chỉ ký trong năm nay, nhưng Địch Hạnh yêu cầu, với cùng một mức giá, năm sau anh ta có quyền ưu tiên nhận thầu ớt khô nhà Khanh Mạnh Chúc.
Có thể đàm phán thành công mối làm ăn này, Khanh Mạnh Chúc cũng rất vui mừng.
Có thêm bản hợp đồng trên, thu nhập của cậu trong năm nay về cơ bản không cần lo lắng nữa.
Thậm chí sang năm cũng không cần phải lo, cậu tính một năm kiếm được tiền của hai năm, sau này thử các hạng mục khác cậu cũng có thể gánh chịu được rủi ro tương ứng.
Địch Hạnh cũng rất vui, luôn miệng nói ớt nhà Khanh Mạnh Chúc rất ngon, anh ta đặc biệt thích, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác.
-
Khanh Mạnh Chúc không có sở thích nói chuyện riêng tư của mình ra ngoài, đối với cả hai hợp đồng đều giữ bí mật nghiêm ngặt.
Nhưng mà, người trong thôn vẫn nghe được phong thanh, nhất thời đều bàn tán về ớt nhà cậu.
Lúc này, Khanh Mạnh Chúc không khỏi cảm thấy may mắn vì đã lắp camera giám sát từ sớm, nếu không thì có lẽ đã không được yên bình như vậy rồi.
Sáng sớm hôm nay, lúc Địch Thái Dũng đến thu rau, không khỏi tò mò: "Ớt nhà các cậu thật sự bán hết rồi à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có dùng quan hệ một chút, nhờ bạn bè giới thiệu."
Địch Thái Dũng: "Chuyện liên quan đến tiền bạc thì không có vụ quan hệ hay không quan hệ, phải để người ta kiếm được tiền thì người ta mới chịu nhận mối làm ăn này, nên vẫn là do ớt nhà cậu ngon."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Cũng đúng, chỉ là yêu cầu của đối phương rất nghiêm ngặt, sơ ý một chút là bị trả hàng."
Đàm Văn Lỗi nghe bọn họ nói chuyện này thì sáp lại gần: "Kiếm được nhiều tiền không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng kha khá, chỉ là yêu cầu cũng cao. Cháu đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức ở ruộng ớt, chú cũng biết đấy."
Đàm Văn Lỗi gật đầu: "Cháu trồng ớt này đúng là không dễ dàng, làm quá kỹ lưỡng."
Địch Thái Dũng cũng nói giúp một câu: "Chủ yếu là có năng lực làm kỹ như vậy, nếu không thì dù có bỏ tâm sức cũng vô ích."
Đàm Văn Lỗi: "Đúng là thế thật. Trước đây có hai năm giá ớt cực cao, mọi người đều đổ xô nhau trồng, nhưng sau đó gặp phải bệnh đốm lá, bệnh héo rũ, ớt chết cả vùng. Rất nhiều nhà bận rộn nửa năm, ngay cả tiền phân bón và thuốc trừ sâu cũng lỗ vốn."
Rủi ro khi trồng trọt vô cùng lớn, phụ thuộc thị trường, thời tiết, sâu bệnh... Bất kể hạng mục nào sụp đổ, đều dễ dàng mất trắng.
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, cháu đây là gặp may."
Đàm Văn Lỗi nói thật: "Cháu cũng không chỉ gặp may, cháu chịu khó học hỏi, chịu khó làm, còn có thiên phú. Tổng hợp những điều này lại thì vận may muốn không tốt cũng khó."
Niên Tân Phỉ cảm thấy vui mừng cho cậu, nói cậu có thể trồng trọt tốt như vậy, đã cho mọi người động lực cải tiến giống ớt "Đằng Kim 01".
Ớt nhà Khanh Mạnh Chúc hiện tại càng ngày càng đỏ. Cậu nhất thời bán không hết, cũng ăn không hết, liền hái những quả ớt có độ chín vừa phải về phơi trong sân.
Nắng mùa hè rất tốt, ớt phơi dưới nắng khiến phần nước dần bị hong khô, thịt quả cô đọng lại, từ từ chuyển hóa thành một hương vị khác với ớt tươi.
Lúc Chu Yến dẫn người tới, cả sân nhà Khanh Mạnh Chúc tràn ngập một mùi hương bá đạo, nồng đậm, hơi ngọt, hơi cay của ớt khô.
Mùi hương đặc biệt này ngửi thấy sống động như là hương bội thu.
Người bạn kia của Chu Yến mắt sáng lên, quan sát cái sân nhỏ của nhà Khanh Mạnh Chúc, liên tục gật đầu: "Thơm, thật thơm, màu đỏ tươi này cũng đẹp."
Chu Yến giới thiệu với Khanh Mạnh Chúc: "Đây là bạn của tôi Địch Hạnh, làm về ngoại thương."
Rồi lại nói với Địch Hạnh: "Đây là Mạnh Chúc mà tôi đã nói với cậu, một chàng trai rất giỏi giang."
Địch Hạnh vươn tay ra bắt tay với Khanh Mạnh Chúc, cười nói: "Nghe danh đã lâu, rất vui được gặp."
Khanh Mạnh Chúc thấy người anh em này mặt mày tươi cười, biết là người hào sảng, cũng cười: "Rất vui được gặp, mời vào ngồi."
Hai con chó đang ngủ phơi nắng, thấy người lạ thì dựng hai tai lên nhìn cảnh giác, cảm nhận được cảm xúc thân thiện của Khanh Mạnh Chúc thì lại ngủ tiếp.
Chúng rất thông minh, bây giờ đã học được cách phán đoán ai là khách, ai là người lạ, chỉ cần gặp khách là chúng không những không sủa mà lúc tâm trạng tốt còn chạy tới làm nũng.
Trong số những vị khách đến nhà Khanh Mạnh Chúc, chỉ cần đã gặp chúng thì không ai là không thích.
Địch Hạnh ngồi xuống, trong hương thơm ngát của cả sân, nâng chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà hoa sen, sau đó vẻ mặt ngơ ngác thở dài một tiếng.
Khanh Mạnh Chúc và Chu Yến đều nhìn anh ta, ý là hỏi anh ta thở dài cái gì?
Địch Hạnh nói: "Có nhà có sân, có hoa có cỏ còn có hai con chó, cuộc sống này đúng là cuộc sống trong mơ."
Chu Yến cười ha ha: "Đều như thành bị vây, mọi người đều ngưỡng mộ cuộc sống của người khác."
Nói chuyện một lát, mọi người bắt đầu nói đến chuyện chính.
Địch Hạnh tuy rất tin vào con mắt của Chu Yến, nhưng vẫn tự mình nếm thử ớt rồi mới ký hợp đồng cung cấp độc quyền với Khanh Mạnh Chúc.
Anh ta đưa ra giá một nghìn mốt tệ một cân để bao trọn ớt khô nhà Khanh Mạnh Chúc, trong đó hợp đồng có quy định nghiêm ngặt về chất lượng ớt và độ ẩm, vân vân.
Hợp đồng của bọn họ chỉ ký trong năm nay, nhưng Địch Hạnh yêu cầu, với cùng một mức giá, năm sau anh ta có quyền ưu tiên nhận thầu ớt khô nhà Khanh Mạnh Chúc.
Có thể đàm phán thành công mối làm ăn này, Khanh Mạnh Chúc cũng rất vui mừng.
Có thêm bản hợp đồng trên, thu nhập của cậu trong năm nay về cơ bản không cần lo lắng nữa.
Thậm chí sang năm cũng không cần phải lo, cậu tính một năm kiếm được tiền của hai năm, sau này thử các hạng mục khác cậu cũng có thể gánh chịu được rủi ro tương ứng.
Địch Hạnh cũng rất vui, luôn miệng nói ớt nhà Khanh Mạnh Chúc rất ngon, anh ta đặc biệt thích, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác.
-
Khanh Mạnh Chúc không có sở thích nói chuyện riêng tư của mình ra ngoài, đối với cả hai hợp đồng đều giữ bí mật nghiêm ngặt.
Nhưng mà, người trong thôn vẫn nghe được phong thanh, nhất thời đều bàn tán về ớt nhà cậu.
Lúc này, Khanh Mạnh Chúc không khỏi cảm thấy may mắn vì đã lắp camera giám sát từ sớm, nếu không thì có lẽ đã không được yên bình như vậy rồi.
Sáng sớm hôm nay, lúc Địch Thái Dũng đến thu rau, không khỏi tò mò: "Ớt nhà các cậu thật sự bán hết rồi à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có dùng quan hệ một chút, nhờ bạn bè giới thiệu."
Địch Thái Dũng: "Chuyện liên quan đến tiền bạc thì không có vụ quan hệ hay không quan hệ, phải để người ta kiếm được tiền thì người ta mới chịu nhận mối làm ăn này, nên vẫn là do ớt nhà cậu ngon."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Cũng đúng, chỉ là yêu cầu của đối phương rất nghiêm ngặt, sơ ý một chút là bị trả hàng."
Đàm Văn Lỗi nghe bọn họ nói chuyện này thì sáp lại gần: "Kiếm được nhiều tiền không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng kha khá, chỉ là yêu cầu cũng cao. Cháu đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức ở ruộng ớt, chú cũng biết đấy."
Đàm Văn Lỗi gật đầu: "Cháu trồng ớt này đúng là không dễ dàng, làm quá kỹ lưỡng."
Địch Thái Dũng cũng nói giúp một câu: "Chủ yếu là có năng lực làm kỹ như vậy, nếu không thì dù có bỏ tâm sức cũng vô ích."
Đàm Văn Lỗi: "Đúng là thế thật. Trước đây có hai năm giá ớt cực cao, mọi người đều đổ xô nhau trồng, nhưng sau đó gặp phải bệnh đốm lá, bệnh héo rũ, ớt chết cả vùng. Rất nhiều nhà bận rộn nửa năm, ngay cả tiền phân bón và thuốc trừ sâu cũng lỗ vốn."
Rủi ro khi trồng trọt vô cùng lớn, phụ thuộc thị trường, thời tiết, sâu bệnh... Bất kể hạng mục nào sụp đổ, đều dễ dàng mất trắng.
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, cháu đây là gặp may."
Đàm Văn Lỗi nói thật: "Cháu cũng không chỉ gặp may, cháu chịu khó học hỏi, chịu khó làm, còn có thiên phú. Tổng hợp những điều này lại thì vận may muốn không tốt cũng khó."
5
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
