0 chữ
Chương 142
Chương 142: Theo đuổi cuộc sống lý tưởng
Trong thôn phần lớn đều là người trung niên và người cao tuổi ở lại, đến buổi tối thì vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng chó sủa.
Bọn họ đi dọc theo đường lớn vào đồng ruộng, đèn đường năng lượng mặt trời hai bên đường chiếu rọi ánh sáng màu cam vàng cho bọn họ.
Ngoài trời rất yên tĩnh, gió đêm rất mát mẻ. Cho dù không có bầu trời đầy sao, đi bộ ở những nơi như thế này cũng rất thoải mái, huống chi hôm nay có đầy trời sao.
Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu nhìn những ngôi sao: "Trước đây em luôn rất lo âu."
Minh Xuân Tích quay mặt nhìn cậu, có chút bất ngờ: "Sao lại nói vậy?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chính là, luôn cảm thấy sau lưng không có đường lui, nếu như ngày nào đó không cố gắng phấn đấu, cuộc sống sẽ xong đời."
Giọng nói của Minh Xuân Tích ôn hòa: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm giác trở về trồng trọt, chỉ cần chịu cố gắng, đất đai sẽ báo đáp lại cho mình một khoản thù lao nhất định, dù thế nào cũng sẽ không rơi vào cảnh không có nhà để về rồi chết đói. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy tốt hơn nhiều."
Minh Xuân Tích trầm mặc một lát: "Ngoài việc dựa vào đất đai, em có thể thử tin tưởng bạn bè."
Khanh Mạnh Chúc cười cười: "Sau này sẽ như vậy, trước kia luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, sợ mang đến cho bạn bè quá nhiều phiền phức, lại không có cách nào trả lại ân tình đó."
Minh Xuân Tích: "Không phải mỗi tình bạn đều chú trọng trao đổi ngang giá."
"Đúng vậy, nhưng em không muốn đánh cược lòng người."
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn anh: "Còn anh? Đôi khi em vẫn không hiểu, vì sao anh giàu hơn người bình thường rất nhiều, lại còn cố gắng hơn người bình thường rất nhiều?"
Minh Xuân Tích: "Có lẽ một cuộc đời không theo đuổi lý tưởng sẽ dễ trở nên trống rỗng."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy anh có cảm thấy việc theo đuổi lý tưởng đã lấp đầy cuộc sống, khiến anh không còn thời gian làm việc khác không?"
Minh Xuân Tích không chút do dự: "Không."
Khanh Mạnh Chúc cười cười: "Thật tốt quá, mọi người đều đang theo đuổi cuộc sống lý tưởng của riêng mình."
Minh Xuân Tích trầm mặc xuống, nói: "Lúc làm việc thì làm việc, lúc nghỉ ngơi thì tìm bạn bè chơi, anh thấy rất tốt."
Khanh Mạnh Chúc: "Em cũng thấy rất tốt, cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà em hằng mơ ước trước đây."
Minh Xuân Tích muốn nói gì đó, hai con chó đã tỉnh ngủ đuổi theo ra, chạy đến phía sau bọn họ: "Gâu gâu gâu!"
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn lại, vẫy tay ra hiệu cho chúng lại đây, ôm đầu Hộ Vệ bắt đầu xoa xoa: "Sao mấy đứa lại tới đây?"
Hộ Pháp lè lưỡi: "Gâu gâu!"
Khanh Mạnh Chúc: "Thấy chúng ta ra ngoài liền đi theo đúng không?"
Hộ Pháp: "Gâu!"
Minh Xuân Tích nhìn Khanh Mạnh Chúc cười đùa với chó, anh cũng khom người xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cổ Hộ Pháp: "Chúng nó ngoan thật."
Khanh Mạnh Chúc: "Vẫn luôn rất ngoan, bây giờ hiểu chuyện rồi lại càng ngoan hơn, có đúng không nào?"
Hộ Vệ đang nhìn Khanh Mạnh Chúc, tự hào mà sủa lớn tiếng: "Gâu gâu!"
Minh Xuân Tích nhìn Khanh Mạnh Chúc mặt mày hớn hở, cảm thấy cuộc sống bình lặng như vậy cũng rất tốt.
-
Đêm Thất Tịch đã qua, thời tiết có phần mát mẻ hơn.
Ban ngày thì không rõ ràng lắm, nhưng nhiệt độ buổi tối thấp hơn một chút so với trước, gió cũng chuyển hướng gió bắc nhiều hơn, thổi lên khô ráo và mát mẻ.
Thời tiết mát mẻ hơn, cây trồng cũng phát triển tốt hơn.
Đợt cà chua mới mà Khanh Mạnh Chúc vừa trồng bắt đầu nở hoa, chắc hẳn tháng sau sẽ kết quả.
Hiện tại ớt càng vào vụ bội thu, ớt trên cây ớt còn nhiều hơn cả mấy cái đèn l*иg nhỏ trên cây vào dịp Tết, mỗi lần hái đều hái không xuể.
Vào thời điểm này, hạt giống thiên ma và hạt giống măng tây mà cậu gieo cũng lần lượt nảy mầm.
Điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là, một buổi sáng nọ khi cậu thức dậy, cậu phát hiện ra tre bên trong chậu đã xuất hiện một chồi non mới.
Cậu ôm chậu lên xem đi xem lại mấy lần, xác định đó chính là chồi bên của tre chứ không phải loại cỏ dại nào khác.
Không chỉ có chồi bên, đoạn tre này cũng xanh hơn một chút, không còn màu vàng ngọc bích như trước nữa.
Với trình độ trồng trọt sơ cấp của Khanh Mạnh Chúc, cậu chắc chắn rằng đoạn tre này đã sống. Bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng nữ nó sẽ mọc ra rất nhiều chồi mới.
Nếu mọi việc suôn sẻ, những chồi bên này sẽ tiếp tục phát triển. Sau đó trong vòng hai ba năm sẽ mọc thành một bụi tre, từ đó cậu có thể thu hoạch măng tươi rồi.
Khanh Mạnh Chúc mừng rỡ, lập tức xếp việc trồng tre vào lịch trình.
Cậu chọn một chỗ màu mỡ gần đường lớn trên núi nhà mình, dự định khai hoang để chuẩn bị trồng tre.
Rễ tre phát triển mạnh, dễ chèn ép chết các loại cây khác, cậu đặc biệt tránh những chỗ trồng thiên ma.
Ngoài ra, những chỗ trước đây đã từng trồng tre rồi cậu cũng không chọn.
Nếu trồng ở những chỗ đã từng trồng tre rồi, có khả năng cao bị lây nhiễm các loại sâu bệnh liên quan đến tre trước đây, tốt hơn là nên tìm chỗ khác để trồng cho an toàn.
Bây giờ việc hái rau bán rau của nhà Khanh Mạnh Chúc về cơ bản đều giao cho nhóm Phùng Ngưng Hương, buổi sáng cậu không cần phải đích thân đến ruộng rau nữa
Nhân lúc thời tiết mát mẻ, sáng sớm cậu đã xách cuốc lên núi. Cậu dự định dọn dẹp chỗ để trồng tre, đào những thứ như rễ cây, đá bên dưới đất lên, sau đó bón một lớp phân lót.
Đợi làm xong, chọn ngày nào sau cơn mưa, cậu sẽ dời tre trong chậu ra ngoài.
Trồng tre không cần phải chú trọng đến mùa, thông thường sau khi mưa là có thể trồng xuống.
Rễ tre phát triển mạnh, nhưng không đâm sâu xuống đất mà mọc lan sang hai bên. Khi di dời cây chỉ cần đào một hố nông là có thể chôn xuống, trồng rất dễ dàng và không hề phiền phức.
Rễ cây dưới đất khó đào hơn, Khanh Mạnh Chúc bận rộn suốt cả buổi sáng. Đợi mặt trời lên cao, thời tiết nóng lên, cậu mới xuống núi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Cuốc không cần phải vác, cứ để trong bụi cỏ là được.
Đây là núi nhà cậu, bình thường cũng sẽ không có ai lên đây.
Khanh Mạnh Chúc ngay cả găng tay cũng cởi ra, để lại cùng với cuốc, đi xuống núi chỉ mang theo mỗi điện thoại.
Hôm qua xe điện quên sạc, hôm nay cậu không đi xe điện.
Dù sao cũng không xa, đi bộ tí là về tới.
Bọn họ đi dọc theo đường lớn vào đồng ruộng, đèn đường năng lượng mặt trời hai bên đường chiếu rọi ánh sáng màu cam vàng cho bọn họ.
Ngoài trời rất yên tĩnh, gió đêm rất mát mẻ. Cho dù không có bầu trời đầy sao, đi bộ ở những nơi như thế này cũng rất thoải mái, huống chi hôm nay có đầy trời sao.
Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu nhìn những ngôi sao: "Trước đây em luôn rất lo âu."
Minh Xuân Tích quay mặt nhìn cậu, có chút bất ngờ: "Sao lại nói vậy?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chính là, luôn cảm thấy sau lưng không có đường lui, nếu như ngày nào đó không cố gắng phấn đấu, cuộc sống sẽ xong đời."
Giọng nói của Minh Xuân Tích ôn hòa: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"
Minh Xuân Tích trầm mặc một lát: "Ngoài việc dựa vào đất đai, em có thể thử tin tưởng bạn bè."
Khanh Mạnh Chúc cười cười: "Sau này sẽ như vậy, trước kia luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, sợ mang đến cho bạn bè quá nhiều phiền phức, lại không có cách nào trả lại ân tình đó."
Minh Xuân Tích: "Không phải mỗi tình bạn đều chú trọng trao đổi ngang giá."
"Đúng vậy, nhưng em không muốn đánh cược lòng người."
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn anh: "Còn anh? Đôi khi em vẫn không hiểu, vì sao anh giàu hơn người bình thường rất nhiều, lại còn cố gắng hơn người bình thường rất nhiều?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy anh có cảm thấy việc theo đuổi lý tưởng đã lấp đầy cuộc sống, khiến anh không còn thời gian làm việc khác không?"
Minh Xuân Tích không chút do dự: "Không."
Khanh Mạnh Chúc cười cười: "Thật tốt quá, mọi người đều đang theo đuổi cuộc sống lý tưởng của riêng mình."
Minh Xuân Tích trầm mặc xuống, nói: "Lúc làm việc thì làm việc, lúc nghỉ ngơi thì tìm bạn bè chơi, anh thấy rất tốt."
Khanh Mạnh Chúc: "Em cũng thấy rất tốt, cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà em hằng mơ ước trước đây."
Minh Xuân Tích muốn nói gì đó, hai con chó đã tỉnh ngủ đuổi theo ra, chạy đến phía sau bọn họ: "Gâu gâu gâu!"
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn lại, vẫy tay ra hiệu cho chúng lại đây, ôm đầu Hộ Vệ bắt đầu xoa xoa: "Sao mấy đứa lại tới đây?"
Khanh Mạnh Chúc: "Thấy chúng ta ra ngoài liền đi theo đúng không?"
Hộ Pháp: "Gâu!"
Minh Xuân Tích nhìn Khanh Mạnh Chúc cười đùa với chó, anh cũng khom người xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cổ Hộ Pháp: "Chúng nó ngoan thật."
Khanh Mạnh Chúc: "Vẫn luôn rất ngoan, bây giờ hiểu chuyện rồi lại càng ngoan hơn, có đúng không nào?"
Hộ Vệ đang nhìn Khanh Mạnh Chúc, tự hào mà sủa lớn tiếng: "Gâu gâu!"
Minh Xuân Tích nhìn Khanh Mạnh Chúc mặt mày hớn hở, cảm thấy cuộc sống bình lặng như vậy cũng rất tốt.
-
Đêm Thất Tịch đã qua, thời tiết có phần mát mẻ hơn.
Ban ngày thì không rõ ràng lắm, nhưng nhiệt độ buổi tối thấp hơn một chút so với trước, gió cũng chuyển hướng gió bắc nhiều hơn, thổi lên khô ráo và mát mẻ.
Thời tiết mát mẻ hơn, cây trồng cũng phát triển tốt hơn.
Đợt cà chua mới mà Khanh Mạnh Chúc vừa trồng bắt đầu nở hoa, chắc hẳn tháng sau sẽ kết quả.
Hiện tại ớt càng vào vụ bội thu, ớt trên cây ớt còn nhiều hơn cả mấy cái đèn l*иg nhỏ trên cây vào dịp Tết, mỗi lần hái đều hái không xuể.
Vào thời điểm này, hạt giống thiên ma và hạt giống măng tây mà cậu gieo cũng lần lượt nảy mầm.
Điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là, một buổi sáng nọ khi cậu thức dậy, cậu phát hiện ra tre bên trong chậu đã xuất hiện một chồi non mới.
Cậu ôm chậu lên xem đi xem lại mấy lần, xác định đó chính là chồi bên của tre chứ không phải loại cỏ dại nào khác.
Không chỉ có chồi bên, đoạn tre này cũng xanh hơn một chút, không còn màu vàng ngọc bích như trước nữa.
Với trình độ trồng trọt sơ cấp của Khanh Mạnh Chúc, cậu chắc chắn rằng đoạn tre này đã sống. Bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng nữ nó sẽ mọc ra rất nhiều chồi mới.
Nếu mọi việc suôn sẻ, những chồi bên này sẽ tiếp tục phát triển. Sau đó trong vòng hai ba năm sẽ mọc thành một bụi tre, từ đó cậu có thể thu hoạch măng tươi rồi.
Khanh Mạnh Chúc mừng rỡ, lập tức xếp việc trồng tre vào lịch trình.
Cậu chọn một chỗ màu mỡ gần đường lớn trên núi nhà mình, dự định khai hoang để chuẩn bị trồng tre.
Rễ tre phát triển mạnh, dễ chèn ép chết các loại cây khác, cậu đặc biệt tránh những chỗ trồng thiên ma.
Ngoài ra, những chỗ trước đây đã từng trồng tre rồi cậu cũng không chọn.
Nếu trồng ở những chỗ đã từng trồng tre rồi, có khả năng cao bị lây nhiễm các loại sâu bệnh liên quan đến tre trước đây, tốt hơn là nên tìm chỗ khác để trồng cho an toàn.
Bây giờ việc hái rau bán rau của nhà Khanh Mạnh Chúc về cơ bản đều giao cho nhóm Phùng Ngưng Hương, buổi sáng cậu không cần phải đích thân đến ruộng rau nữa
Nhân lúc thời tiết mát mẻ, sáng sớm cậu đã xách cuốc lên núi. Cậu dự định dọn dẹp chỗ để trồng tre, đào những thứ như rễ cây, đá bên dưới đất lên, sau đó bón một lớp phân lót.
Đợi làm xong, chọn ngày nào sau cơn mưa, cậu sẽ dời tre trong chậu ra ngoài.
Trồng tre không cần phải chú trọng đến mùa, thông thường sau khi mưa là có thể trồng xuống.
Rễ tre phát triển mạnh, nhưng không đâm sâu xuống đất mà mọc lan sang hai bên. Khi di dời cây chỉ cần đào một hố nông là có thể chôn xuống, trồng rất dễ dàng và không hề phiền phức.
Rễ cây dưới đất khó đào hơn, Khanh Mạnh Chúc bận rộn suốt cả buổi sáng. Đợi mặt trời lên cao, thời tiết nóng lên, cậu mới xuống núi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Cuốc không cần phải vác, cứ để trong bụi cỏ là được.
Đây là núi nhà cậu, bình thường cũng sẽ không có ai lên đây.
Khanh Mạnh Chúc ngay cả găng tay cũng cởi ra, để lại cùng với cuốc, đi xuống núi chỉ mang theo mỗi điện thoại.
Hôm qua xe điện quên sạc, hôm nay cậu không đi xe điện.
Dù sao cũng không xa, đi bộ tí là về tới.
18
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
