TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 143
Chương 143: Cứu người

Trong thôn mạng lưới sông ngòi dày đặc, đi hướng nào cũng dễ dàng gặp sông.

Khi Khanh Mạnh Chúc về đến nhà, trên đường lớn từ xa đã nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi đùa dưới sông.

Trời nóng nực, cả người lớn lẫn trẻ con đều thích bơi ở sông. Nhưng mà trẻ con muốn bơi chỉ có thể bơi khi có người lớn, tự ý ra ngoài bơi rất nguy hiểm, nhà nào cũng không cho phép.

Khanh Mạnh Chúc vừa nhìn đám trẻ con kia là biết chúng nó lén chạy ra ngoài chơi, liền đi về phía đó, muốn gọi bọn trẻ đang tắm lên bờ.

Ai ngờ cậu còn chưa kịp bước tới, một cậu bé trông chừng ba bốn tuổi dường như muốn gọi người dưới nước, bước lên hai bước, rồi loạng choạng một cái rồi ngã thẳng xuống nước.

Đám trẻ đều sững sờ, có một cô bé lập tức nhảy xuống, cố gắng cứu cậu bé đó.

Cậu bé bị đuối nước, vùng vẫy dữ dội. Cô bé nhảy xuống vớt thế nào cũng không tới gần được, ngược lại còn bị đánh mấy cái, trông có vẻ đuối sức.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc.

Khanh Mạnh Chúc cảm thấy đầu óc mình ong lên, như thể lại quay trở lại mùa hè năm đó. Khi ấy, ba cậu đi du lịch hoang dã không may bị đuối nước lúc bơi, khi được vớt lên thì ướt sũng.

Trước đó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sinh mệnh lại mong manh như vậy, chỉ cần vài phút là một người có thể biến mất trong dòng sông thời gian, không bao giờ gặp lại.

Mấy đứa trẻ trên bờ phản ứng lại, lập tức quỳ trên bờ, cố gắng vươn tay vớt cậu bé lên.

Cậu bé trong lúc giãy giụa đã trượt xuống chỗ nước sâu hơn.

Cô bé ban đầu nhảy xuống cứu cậu bé kia không dám theo xuống vớt nữa, ở nguyên tại chỗ vẫy nước, bảo người trên bờ đi gọi người lớn.

Tiếng khóc và tiếng kêu cứu the thé của bọn trẻ như kim châm đâm thủng cơn ác mộng của Khanh Mạnh Chúc.

Khanh Mạnh Chúc rùng mình một cái, như tỉnh mộng chạy tới: "Đi tìm người khác!"

Vừa nói, cậu liền lao xuống sông.

Nước sông rõ ràng là lạnh hơn so với nhiệt độ không khí rất nhiều, ngoài lớp nước trên bề mặt bị ánh mặt trời làm nóng ra, bên dưới đều là nước lạnh buốt.

Nước lạnh như chi của một loài động vật máu lạnh quấn lấy tay chân Khanh Mạnh Chúc, sắc mặt cậu cũng thoáng cái trắng bệch.

Cậu cố gắng mở to mắt, lặn xuống nước để xác định vị trí của cậu bé bị đuối nước.

Nước sông không trong, bên dưới hỗn loạn lung tung. Cậu chỉ nhìn thấy một mảnh nước vàng đυ.c, cát bùn và mảnh vụn trong nước sông như sương mù che khuất tầm nhìn của cậu.

Lặn xuống nước rồi, cậu có thể cảm nhận rõ ràng áp lực nước đang đè ép lên da mình.

Khanh Mạnh Chúc dựa vào trí nhớ, vùng vẫy trong nước, cố gắng vớt cậu bé đã chìm xuống đáy nước lên.

Cậu cảm giác như ý thức đã rời khỏi cơ thể. Khoảnh khắc đó, dường như cậu chẳng nghĩ được gì, chỉ còn lại thân thể vùng vẫy tuyệt vọng trong dòng sông. Còn ý thức thì không biết đã trôi dạt về đâu, mơ hồ và hỗn loạn.

Qua một hồi lâu, cậu chạm được vào một bộ quần áo.

Lúc bấy giờ, Khanh Mạnh Chúc hoàn toàn quên mất tư thế cứu người mà cậu từng học. Cậu nắm chặt lấy bộ quần áo như đang xách một cái túi, một tay giữ chặt không buông, tay còn lại quạt nước, liều mạng vùng vẫy về phía bờ.

Đứa trẻ bị đuối nước trong tay cậu, như thể một con diều bị cậu thả trôi.

Hai con chó không biết đã xuống nước từ lúc nào, chúng bơi đến bên cạnh: "Gâu gâu!"

Hộ Pháp và Hộ Vệ muốn ngậm quần áo của cậu, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể phụng bồi cậu bơi vào bờ.

Dưới sự chỉ dẫn của hai con chó, Khanh Mạnh Chúc cuối cùng cũng tìm được phương hướng chính xác. Khó khăn lắm mới bò lên bờ được, cơn ho đã nhịn từ lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cậu bắt đầu ho dữ dội.

Bọn trẻ vây quanh, nhìn thấy cậu bé đã không còn hơi thở, kinh hãi khóc lóc.

Khanh Mạnh Chúc ho khan vài tiếng, cố nhịn cơn ho lật người cậu bé lại, nhìn làn da xanh trắng và bộ dạng ướt sũng của cậu bé, lại rùng mình một cái.

Động tác trên tay cậu không dừng lại, trực tiếp vén quần áo cậu bé lên, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài l*иg ngực cho cậu bé.

Khanh Mạnh Chúc chưa từng học sơ cứu bài bản, cũng không biết tư thế của mình có đúng không, ấn có đúng chỗ không, nhịp điệu hô hấp nhân tạo có đúng không?

Tay cậu bận rộn, trong lòng lại có một cảm giác hoang đường, có một loại cảm giác linh hồn vẫn không ở trong thân xác mà đang ở bên cạnh quan sát.

Cũng may, cậu bé đủ may mắn.

Sau khi ấn vài cái, cậu bé liền ho sặc sụa, bắt đầu nôn ra nước và đồ bẩn, hô hấp cũng khôi phục nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.

Đến lúc này, những người lớn khác được bọn trẻ gọi cũng đã chạy tới.

Mọi người thế chỗ động tác cho Khanh Mạnh Chúc đã kiệt sức, chạy tới bên cạnh cậu bé chăm sóc cậu bé, lại luống cuống gọi xe cứu thương và gọi người nhà của cậu bé tới.

Khanh Mạnh Chúc ngồi một bên nghỉ ngơi, Hộ Pháp và Hộ Vệ kề sát bên cậu.

Hai con chó không hề sợ hãi, dường như biết trạng thái của cậu không tốt.

Rất nhanh, xe cứu thương tới.

Có người chào Khanh Mạnh Chúc: "Mạnh Chúc cũng đi xem sao?"

Khanh Mạnh Chúc hoàn hồn, lắc đầu nói: "Tôi không sao."

Người nọ nhìn tay Khanh Mạnh Chúc, Khanh Mạnh Chúc cúi đầu nhìn tay mình, mới phát hiện tay mình hơi run. Cậu mệt mỏi nói: "Mất sức thôi."

Một người dân khác trong thôn chợt nhớ ra gì đó, vỗ vai Khanh Mạnh Chúc, đỡ cậu dậy và nói: "Tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi."

Khanh Mạnh Chúc đi theo người nọ về nhà, lúc này mới phát hiện cậu chưa cởϊ qυầи áo và giày đã nhảy xuống nước, bây giờ giày đã sớm bị nước cuốn trôi.

Cũng may trời nắng ấm, chân trần đi trên đường xi măng hơi nóng nhưng cũng không mấy khó chịu, ngược lại còn có cảm giác ấm áp.

19

0

3 tháng trước

10 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.