0 chữ
Chương 141
Chương 141: Vịt hầm trai sông
Bọn họ xào các món khác ra trước, lại lau dọn bàn, thịt vịt hầm trai trong nồi đất cũng vừa xong.
Chu Yến múc thịt trong nồi đất ra, nước dùng thì chuyển sang nồi khác để đun cho cô đặc lại. Sau đó thêm ớt xanh ở đỏ băm nhuyễn, rau mùi và hành lá thái nhỏ. Cuối cùng cho lại vào nồi đất giữ ấm, vậy là món này có thể lên bàn được rồi.
Thịt vịt hầm trai sông là món chính hôm nay.
Món thịt vịt hầm trai đựng trong nồi đất, nước dùng sánh mịn óng ánh. Thịt được hầm mềm nhừ, điểm xuyết thêm đồ ăn kèm càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn khác thường.
Triệu Hòa Hy chỉ ngửi thấy mùi đó thôi đã không chịu được rồi: "Ăn được chưa?"
Chu Yến: "Ăn đi, cẩn thận bỏng."
Thế là, tất cả mọi người cùng gắp thịt vịt trong nồi đất.
Khanh Mạnh Chúc ăn thử một miếng, chỉ cảm thấy mềm mại, tươi ngon, lại thơm, đủ loại mùi vị tuyệt vời bùng nổ trong khoang miệng.
Thịt vịt mềm mọng nhưng không phải rục nát, nó vẫn giữ được độ dai nhất định, ăn vào cho cảm giác rất tuyệt. Món này nếu thiếu một chút lửa thì sẽ cắn không đứt, nấu lâu hơn nữa lại sợ thịt khô đến dính răng.
Vị tươi thì khỏi phải bàn cãi, vị ngọt thanh của thịt vịt kết hợp với vị tươi đậm đà của trai sông, hai kiểu tươi sống hoàn toàn khác biệt hòa quyện vào nhau, tạo nên một hương vị độc nhất mà cậu chưa từng nếm thử bao giờ. Chỉ những người đã được nếm thử mới có thể hiểu được hương vị tươi ngon này, nếu không thì thực sự không thể nào tưởng tượng được nó.
Về phần hương thơm, Khanh Mạnh Chúc cảm nhận được hương thơm của thịt vịt, hương thơm của thịt trai, cả hương thơm của đồ ăn kèm hòa quyện vào nhau. Ngoài ra còn có một loại hương thơm tươi ngon không nói rõ được, cậu nếm được nhưng lại không nếm ra được.
"Ngon quá." Khanh Mạnh Chúc không nhịn được, cậu dùng muỗng múc một muỗng nước dùng để trộn cơm: "Anh Chu lúc trước nói nước dùng sẽ dính môi, thật sự sẽ dính môi à?"
Chu Yến: "Đúng thế, thân là đầu bếp chuyên nghiệp, cầm trên tay nguyên liệu nấu ăn là tôi biết khi làm thành món ăn sẽ có hiệu quả gì rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Thơm quá. Tôi nếm được bên trong còn có một chút hương vị đặc biệt, trước kia hình như chưa từng ăn qua, anh đã bỏ gì vào trong đó vậy?"
Chu Yến cười cười: "Cậu đoán xem?"
Triệu Hòa Hy vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa tranh thủ trả lời: "Mùi rượu anh mang tới?"
Vừa rồi lúc Chu Yến làm món ăn, Triệu Hòa Hy đã nếm thử một ngụm rượu anh ta mang tới. Hương vị rượu đậm đà với mùi thơm phức hợp của nước tương lên men, rất đặc biệt, và nó cũng rất hợp với món này.
Chu Yến: "Không phải."
Minh Xuân Tích: "Mùi hương liệu?"
Chu Yến: "Phạm vi lớn quá, mấy người đoán là loại hương liệu nào?"
Lần này cả ba người đều lắc đầu, hương liệu quá nhiều, căn bản không nếm ra được.
Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Chu Yến hài lòng nói: "Là dầu màng tang." (1)
Khanh Mạnh Chúc: "Hả?"
Khanh Mạnh Chúc cúi đầu uống một ngụm nước dùng, nước dùng cực kỳ tươi ngon đậm vị, nhưng lại không hề có cảm giác nặng nề. Ngược lại, nó còn mang đến một hương vị tươi mát thanh tao.
Ớt băm cung cấp vị cay cho nước dùng, làm cho hương vị của nước dùng trở nên càng phù hợp, cũng càng thêm hấp dẫn.
Nhưng, rõ ràng là cậu không nếm được mùi vị đặc biệt của dầu màng tang.
Chu Yến: "Tôi cho rất ít, thịt vịt và trai sông đều có một chút mùi tanh, trong tình huống không có dưa cải chua khó mà áp chế hết mùi tanh, tôi liền cho thêm dầu màng tang. Tôi dùng lượng rất ít, người bình thường căn bản không nếm ra được, chỉ có thể nếm được vị tươi ngon đằng sau vi màng tang thôi."
Nói đến đây, Chu Yến có chút đắc ý: "Đây là tuyệt kỹ độc môn của tôi, người bình thường không biết đâu."
Khanh Mạnh Chúc: "Quả thật, tôi vừa rồi không thể nào nghĩ tới hướng đó."
Chu Yến: "Thật ra cho thêm chút hạt xuyên tiêu xanh cũng có thể giúp điều hòa hương vị rất tốt, nhưng mùi của xuyên tiêu hăng hơn một chút, cho nhiều quá mấy người dễ phát hiện ra, phá hoại sự cân bằng của món ăn này."
Khanh Mạnh Chúc: "Hình như xuyên tiêu xanh cũng hơi khó tìm, dùng dầu màng tang bán sẵn tiện hơn đúng không?"
Chu Yến giơ ngón tay cái lên: "Giỏi, suy một ra ba."
Khanh Mạnh Chúc cười: "Đợi qua vài ngày nữa tôi có rảnh, nhân tiện trồng một ít xuyên tiêu trên núi là được."
Bọn họ ăn sạch năm món một canh, ăn xong ai cũng không muốn động đậy, liền ngồi trong sân.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Triệu Hòa Hy nói: "Không được rồi, ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ kéo đến rồi."
Chu Yến cũng có chút buồn ngủ: "Tôi cũng vậy, dọn dẹp bàn một chút, tôi phải về rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi dọn dẹp cho."
Nhà Khanh Mạnh Chúc có máy rửa bát, dọn dẹp bàn không phiền phức.
Chu Yến và Triệu Hòa Hy không kiên trì, rất nhanh cáo biệt bọn họ rồi về.
Minh Xuân Tích và Khanh Mạnh Chúc cùng dọn dẹp, bọn họ bỏ bát đũa vào máy rửa bát, còn quét dọn nhà bếp và sân.
Khanh Mạnh Chúc thấy còn sớm, hỏi: "Có muốn ra ngoài xem sao không? Hôm nay nhiều sao lắm."
Hôm nay là thất tịch, trăng chưa ló dạng, bầu trời đầy sao lại rất sáng. Dù ở trong thôn, ngẩng đầu nhìn cũng có thể thấy dải Ngân Hà, vừa rồi lúc Khanh Mạnh Chúc ăn cơm đã phát hiện ra.
Trước đó cậu còn nghĩ bầu trời đầy sao đẹp như vậy mà không ra ngoài thưởng thức một chút thì có chút đáng tiếc. Bây giờ Triệu Hòa Hy đã đi ngủ, Chu Yến cũng đã về, rất thích hợp ra ngoài ngắm sao.
Minh Xuân Tích đáp ứng: "Được, ra ngoài tiêu cơm."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy đi thôi, chúng ta đi dọc theo đường lớn đi."
----
(1) Dầu màng tang cũng tương tự như dầu nấm hay dầu điều, dùng hạt màng tang chiên chung với dầu nóng và lọc lấy phần dầu này để sử dụng.
Còn hạt màng tang thì đây, có một số nguồn thông tin gọi nó là "tiêu rừng"
Chu Yến múc thịt trong nồi đất ra, nước dùng thì chuyển sang nồi khác để đun cho cô đặc lại. Sau đó thêm ớt xanh ở đỏ băm nhuyễn, rau mùi và hành lá thái nhỏ. Cuối cùng cho lại vào nồi đất giữ ấm, vậy là món này có thể lên bàn được rồi.
Thịt vịt hầm trai sông là món chính hôm nay.
Món thịt vịt hầm trai đựng trong nồi đất, nước dùng sánh mịn óng ánh. Thịt được hầm mềm nhừ, điểm xuyết thêm đồ ăn kèm càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn khác thường.
Triệu Hòa Hy chỉ ngửi thấy mùi đó thôi đã không chịu được rồi: "Ăn được chưa?"
Chu Yến: "Ăn đi, cẩn thận bỏng."
Thế là, tất cả mọi người cùng gắp thịt vịt trong nồi đất.
Khanh Mạnh Chúc ăn thử một miếng, chỉ cảm thấy mềm mại, tươi ngon, lại thơm, đủ loại mùi vị tuyệt vời bùng nổ trong khoang miệng.
Vị tươi thì khỏi phải bàn cãi, vị ngọt thanh của thịt vịt kết hợp với vị tươi đậm đà của trai sông, hai kiểu tươi sống hoàn toàn khác biệt hòa quyện vào nhau, tạo nên một hương vị độc nhất mà cậu chưa từng nếm thử bao giờ. Chỉ những người đã được nếm thử mới có thể hiểu được hương vị tươi ngon này, nếu không thì thực sự không thể nào tưởng tượng được nó.
Về phần hương thơm, Khanh Mạnh Chúc cảm nhận được hương thơm của thịt vịt, hương thơm của thịt trai, cả hương thơm của đồ ăn kèm hòa quyện vào nhau. Ngoài ra còn có một loại hương thơm tươi ngon không nói rõ được, cậu nếm được nhưng lại không nếm ra được.
Chu Yến: "Đúng thế, thân là đầu bếp chuyên nghiệp, cầm trên tay nguyên liệu nấu ăn là tôi biết khi làm thành món ăn sẽ có hiệu quả gì rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Thơm quá. Tôi nếm được bên trong còn có một chút hương vị đặc biệt, trước kia hình như chưa từng ăn qua, anh đã bỏ gì vào trong đó vậy?"
Chu Yến cười cười: "Cậu đoán xem?"
Triệu Hòa Hy vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa tranh thủ trả lời: "Mùi rượu anh mang tới?"
Vừa rồi lúc Chu Yến làm món ăn, Triệu Hòa Hy đã nếm thử một ngụm rượu anh ta mang tới. Hương vị rượu đậm đà với mùi thơm phức hợp của nước tương lên men, rất đặc biệt, và nó cũng rất hợp với món này.
Minh Xuân Tích: "Mùi hương liệu?"
Chu Yến: "Phạm vi lớn quá, mấy người đoán là loại hương liệu nào?"
Lần này cả ba người đều lắc đầu, hương liệu quá nhiều, căn bản không nếm ra được.
Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Chu Yến hài lòng nói: "Là dầu màng tang." (1)
Khanh Mạnh Chúc: "Hả?"
Khanh Mạnh Chúc cúi đầu uống một ngụm nước dùng, nước dùng cực kỳ tươi ngon đậm vị, nhưng lại không hề có cảm giác nặng nề. Ngược lại, nó còn mang đến một hương vị tươi mát thanh tao.
Ớt băm cung cấp vị cay cho nước dùng, làm cho hương vị của nước dùng trở nên càng phù hợp, cũng càng thêm hấp dẫn.
Nhưng, rõ ràng là cậu không nếm được mùi vị đặc biệt của dầu màng tang.
Chu Yến: "Tôi cho rất ít, thịt vịt và trai sông đều có một chút mùi tanh, trong tình huống không có dưa cải chua khó mà áp chế hết mùi tanh, tôi liền cho thêm dầu màng tang. Tôi dùng lượng rất ít, người bình thường căn bản không nếm ra được, chỉ có thể nếm được vị tươi ngon đằng sau vi màng tang thôi."
Nói đến đây, Chu Yến có chút đắc ý: "Đây là tuyệt kỹ độc môn của tôi, người bình thường không biết đâu."
Khanh Mạnh Chúc: "Quả thật, tôi vừa rồi không thể nào nghĩ tới hướng đó."
Chu Yến: "Thật ra cho thêm chút hạt xuyên tiêu xanh cũng có thể giúp điều hòa hương vị rất tốt, nhưng mùi của xuyên tiêu hăng hơn một chút, cho nhiều quá mấy người dễ phát hiện ra, phá hoại sự cân bằng của món ăn này."
Khanh Mạnh Chúc: "Hình như xuyên tiêu xanh cũng hơi khó tìm, dùng dầu màng tang bán sẵn tiện hơn đúng không?"
Chu Yến giơ ngón tay cái lên: "Giỏi, suy một ra ba."
Khanh Mạnh Chúc cười: "Đợi qua vài ngày nữa tôi có rảnh, nhân tiện trồng một ít xuyên tiêu trên núi là được."
Bọn họ ăn sạch năm món một canh, ăn xong ai cũng không muốn động đậy, liền ngồi trong sân.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Triệu Hòa Hy nói: "Không được rồi, ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ kéo đến rồi."
Chu Yến cũng có chút buồn ngủ: "Tôi cũng vậy, dọn dẹp bàn một chút, tôi phải về rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi dọn dẹp cho."
Nhà Khanh Mạnh Chúc có máy rửa bát, dọn dẹp bàn không phiền phức.
Chu Yến và Triệu Hòa Hy không kiên trì, rất nhanh cáo biệt bọn họ rồi về.
Minh Xuân Tích và Khanh Mạnh Chúc cùng dọn dẹp, bọn họ bỏ bát đũa vào máy rửa bát, còn quét dọn nhà bếp và sân.
Khanh Mạnh Chúc thấy còn sớm, hỏi: "Có muốn ra ngoài xem sao không? Hôm nay nhiều sao lắm."
Hôm nay là thất tịch, trăng chưa ló dạng, bầu trời đầy sao lại rất sáng. Dù ở trong thôn, ngẩng đầu nhìn cũng có thể thấy dải Ngân Hà, vừa rồi lúc Khanh Mạnh Chúc ăn cơm đã phát hiện ra.
Trước đó cậu còn nghĩ bầu trời đầy sao đẹp như vậy mà không ra ngoài thưởng thức một chút thì có chút đáng tiếc. Bây giờ Triệu Hòa Hy đã đi ngủ, Chu Yến cũng đã về, rất thích hợp ra ngoài ngắm sao.
Minh Xuân Tích đáp ứng: "Được, ra ngoài tiêu cơm."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy đi thôi, chúng ta đi dọc theo đường lớn đi."
----
(1) Dầu màng tang cũng tương tự như dầu nấm hay dầu điều, dùng hạt màng tang chiên chung với dầu nóng và lọc lấy phần dầu này để sử dụng.
Còn hạt màng tang thì đây, có một số nguồn thông tin gọi nó là "tiêu rừng"
17
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
