0 chữ
Chương 129
Chương 129: Cuộc săn nấm
Chu Yến nhìn hai chú chó đang vui vẻ gặm nấm, anh ta bẻ một miếng nhỏ mũ nấm, cẩn thận nếm thử, bất ngờ phát hiện hương vị cũng không tệ.
Khanh Mạnh Chúc cười: "Sao? Không lừa anh chứ?"
Chu Yến: "Ngon. Nhưng tôi vẫn quen ăn chín hơn."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy thì hái về làm nấu ăn."
Mùa này quả thật nhiều nấm, Khanh Mạnh Chúc vốn định dẫn Chu Yến đến những ổ nấm quen thuộc, không ngờ trên đường lại gặp không ít nấm mới nhú.
Bọn họ men theo những cây nấm mới nhú để hái, hái mãi rồi lệch khỏi lộ trình ban đầu, đến một khu rừng núi xa lạ.
Trên đường đi bọn họ đã hái được không ít loại nấm ngon khác nhau, vậy nên khám phá lộ trình mới cũng khá thú vị.
Hai người tiếp tục đi, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một mảng nấm màu vàng nhạt rất lớn.
Hộ Pháp và Hộ Vệ nhanh chóng chạy tới, ở phía trước sủa lên "gâu gâu".
Chu Yến thấy bộ dạng kích động của chúng, cẩn thận phân tích một hồi rồi nói: "Những cây nấm này cũng ăn được chứ?"
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đúng, đây là nấm mật ong, hay còn gọi cụ thể là nấm phỉ." (1)
Chu Yến: "Nấm phỉ hầm gà ấy hả?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chính là nó."
Chu Yến hớn hở đi về phía trước: "Nấm phỉ này mà dùng để hầm gà gô thì còn gì bằng?"
Khanh Mạnh Chúc cảnh giác: "Gà gô nhà tôi còn chưa lớn, anh đừng hòng động đến chúng."
Chu Yến: "Rồi cũng có ngày lớn thôi mà. Đến lúc đó nếu có thể dùng nấm phỉ này để hầm, khà khà!"
Khanh Mạnh Chúc không tham gia vào viễn tưởng của anh ta, chỉ ngồi xổm xuống hái từng cây nấm phỉ bỏ vào giỏ sau lưng.
Mảng nấm phỉ này đặc biệt nhiều, trông rất hấp dẫn, có lẽ vì sợi nấm gốc bên dưới nó phân phố rộng.
Trên thực tế, sinh vật lớn nhất hiện nay chính là nấm mật khổng lồ. Nấm phỉ ở đây tuy không phải là nấm mật khổng lồ, nhưng số lượng nhiều cũng không có gì lạ. (2)
Khanh Mạnh Chúc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở bản đồ, đánh dấu địa điểm này lại.
Hôm nay hái xong số nấm phỉ này, chỉ cần đúng mùa, lần sau cậu đến hái chắc chắn vẫn có thể hái được. Địa điểm quý giá như vậy không thể bỏ qua.
Chu Yến cũng không ngờ hôm nay thu hoạch lại nhiều như vậy: "Hôm nay đúng là gặp may, chắc là nhờ vận may của mấy chú chó."
Hộ Pháp và Hộ Vệ ở bên cạnh: "Gâu gâu!"
Chu Yến: "Thật đó, khi tôi tự ra ngoài vận may rất bình thường, ra ngoài câu cá hoặc hái nấm chưa bao giờ thu hoạch được nhiều như vậy."
Khanh Mạnh Chúc làm dấu xong rồi nhét điện thoại di động trở lại túi, nghe anh ta lải nhải, nói: "Vậy anh phải cho Hộ Pháp và Hộ Vệ ăn thêm đấy."
Chu Yến sảng khoái đáp ứng: "Chắc chắn rồi! Tôi sẽ lấy trộm miếng bò bít tết cực phẩm của ông chủ ra cho Hộ Pháp và Hộ Vệ ăn."
Họ đang nói cười, Khanh Mạnh Chúc bỗng nhiên ấn vai Chu Yến: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Yến bỗng khựng lại, nghe giọng nói nghiêm túc của Khanh Mạnh Chúc, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Sao vậy? Chẳng lẽ có rắn?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không phải rắn, mà là phía sau mông anh có một cây thực vật được bảo vệ cấp quốc gia mức độ hai. Anh đừng lùi lại, từ từ đứng dậy tiến về phía trước, ngàn vạn lần đừng đạp phải."
Chu Yến: "Ối!"
Chu Yến sắp toát mồ hôi ra đến nơi rồi, nhờ lực của Khanh Mạnh Chúc, trước tiên nghiêng người về phía trước, sau đó mới đứng dậy từ từ rời khỏi chỗ này.
Nếu sơ ý một chút, anh ta không cần nấu cơm cho khách nữa, cơm nước mấy năm sau của anh ta sẽ do nhà nước lo.
Đợi lui ra ngoài mấy mét, xác định dưới chân trống rỗng không đạp phải gì, Chu Yến mới lau mồ hôi hỏi: "Rốt cuộc là loại thực vật gì vậy?"
Khanh Mạnh Chúc chỉ vào cái thân trơn nhẵn phía trước: "Cây này chắc là thiên ma hoang dã." (3)
Chu Yến cúi đầu nhìn kỹ: "Xác định là không nhận nhầm chứ?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chắc là không, hồi nhỏ tôi từng thấy rồi. Với lại, một đặc điểm nổi bật của thiên ma dại là sẽ mọc cùng với nấm mật. Xem tình hình này, chắc hẳn là không sai."
Chu Yến: "Chúng ta nay phải số đỏ gì vậy?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vận may tốt thôi. Không sao, cứ hái tiếp đi, cẩn thận một chút là được."
Nói xong, Khanh Mạnh Chúc chỉ huy hai chú chó: "Hộ Pháp Hộ Vệ, các con ra ngoài kia đi, đừng ở đây nữa."
Lỡ như đám chó không cẩn thận đạp chết thiên ma thì phiền phức lớn.
Hai con chó thấy sắc mặt Khanh Mạnh Chúc nghiêm trọng thì không dám sủa, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Khanh Mạnh Chúc khen chúng hai tiếng, bảo chúng đợi ở bên ngoài rồi cùng Chu Yến tiếp tục hái nấm phỉ.
Sợi nấm đều ở dưới lòng đất, bọn họ chỉ hái những cây mũ nấm mọc lên, sẽ không phá hoại sợi nấm, cho nên hái hết cũng không sao.
Cho dù không hái thì hai ngày nữa nó cũng sẽ tự tàn.
Hai người vừa hái nấm vừa đi, lúc hái lại thì cẩn thận hơn rất nhiều.
Trong quá trình hái, bọn họ phát hiện ở đây có rất nhiều cây thiên ma, bọn họ đếm sơ qua đã tìm được hơn mười cây.
Nếu không có gì bất ngờ, thiên ma sẽ ngày càng mọc nhiều hơn ở đây.
Khanh Mạnh Chúc nói với Chu Yến: "Tôi chụp một tấm ảnh, lát nữa xuống núi sẽ báo cáo, xem cảnh sát có muốn bảo vệ nơi này không?"
Chu Yến hoàn toàn không có ý kiến: "Nên làm vậy, cả một vùng thiên ma hoang dã lớn như vậy không dễ gì có được, đừng để người khác đến hái trộm."
Thiên ma hoang dã không thể hái, nhưng cả một mảng nấm phỉ lớn như vậy đã đủ khiến người ta vui mừng rồi.
Bọn họ hái xong, mỗi người đựng được nửa giỏ.
Thời gian còn sớm, sau khi hái xong nấm phỉ, bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong núi.
---
(1) Nấm mật ong thường mọc ở gốc thân cây, trên thân cây đổ, có thể mọc dưới tán rừng của cả cây lá kim. Và đặc biệt chúng mọc cùng với cây Phỉ nên gọi cụ thể là nấm phỉ.
(2) Sinh vật to nhất là nấm mật ong thật nha mọi người, tin này có từ hồi khoảng 2017 thì phải, còn bây giờ còn đúng không thì tui không chắc.
Có thể có nhiều người hiểu lầm, sở dĩ "Nấm" là một ngành riêng rẽ, nó không phải thực vật cũng không phải động vật. Nấm mật ong (chi Armillaria) này nó có sợi mọc ngầm, sống ký sinh và hấp thụ dinh dưỡng rồi bành trướng ra nguyên một vùng nấm. Vậy nên nguyên phần sợi gốc rễ ngầm của nó có thể lên đến hàng km, bao phủ diện tích lên đến hàng Hecta và vẫn được tính là một "cá thể". Mấy cái mọc lên khỏi mặt đất là mũ nấm của nó thôi, chứ sợi nấm gốc (hay thực vật thì gọi là rễ đấy) vẫn ngầm dưới mặt đất.(này của Baomoi nhé)
(3) Thiên ma tên khoa học Gastrodia Elata Blume, là một loại dược liệu trong Đông Y.
Khanh Mạnh Chúc cười: "Sao? Không lừa anh chứ?"
Chu Yến: "Ngon. Nhưng tôi vẫn quen ăn chín hơn."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy thì hái về làm nấu ăn."
Mùa này quả thật nhiều nấm, Khanh Mạnh Chúc vốn định dẫn Chu Yến đến những ổ nấm quen thuộc, không ngờ trên đường lại gặp không ít nấm mới nhú.
Bọn họ men theo những cây nấm mới nhú để hái, hái mãi rồi lệch khỏi lộ trình ban đầu, đến một khu rừng núi xa lạ.
Trên đường đi bọn họ đã hái được không ít loại nấm ngon khác nhau, vậy nên khám phá lộ trình mới cũng khá thú vị.
Hai người tiếp tục đi, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một mảng nấm màu vàng nhạt rất lớn.
Hộ Pháp và Hộ Vệ nhanh chóng chạy tới, ở phía trước sủa lên "gâu gâu".
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đúng, đây là nấm mật ong, hay còn gọi cụ thể là nấm phỉ." (1)
Chu Yến: "Nấm phỉ hầm gà ấy hả?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chính là nó."
Chu Yến hớn hở đi về phía trước: "Nấm phỉ này mà dùng để hầm gà gô thì còn gì bằng?"
Khanh Mạnh Chúc cảnh giác: "Gà gô nhà tôi còn chưa lớn, anh đừng hòng động đến chúng."
Chu Yến: "Rồi cũng có ngày lớn thôi mà. Đến lúc đó nếu có thể dùng nấm phỉ này để hầm, khà khà!"
Khanh Mạnh Chúc không tham gia vào viễn tưởng của anh ta, chỉ ngồi xổm xuống hái từng cây nấm phỉ bỏ vào giỏ sau lưng.
Mảng nấm phỉ này đặc biệt nhiều, trông rất hấp dẫn, có lẽ vì sợi nấm gốc bên dưới nó phân phố rộng.
Khanh Mạnh Chúc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở bản đồ, đánh dấu địa điểm này lại.
Hôm nay hái xong số nấm phỉ này, chỉ cần đúng mùa, lần sau cậu đến hái chắc chắn vẫn có thể hái được. Địa điểm quý giá như vậy không thể bỏ qua.
Chu Yến cũng không ngờ hôm nay thu hoạch lại nhiều như vậy: "Hôm nay đúng là gặp may, chắc là nhờ vận may của mấy chú chó."
Hộ Pháp và Hộ Vệ ở bên cạnh: "Gâu gâu!"
Chu Yến: "Thật đó, khi tôi tự ra ngoài vận may rất bình thường, ra ngoài câu cá hoặc hái nấm chưa bao giờ thu hoạch được nhiều như vậy."
Khanh Mạnh Chúc làm dấu xong rồi nhét điện thoại di động trở lại túi, nghe anh ta lải nhải, nói: "Vậy anh phải cho Hộ Pháp và Hộ Vệ ăn thêm đấy."
Họ đang nói cười, Khanh Mạnh Chúc bỗng nhiên ấn vai Chu Yến: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Yến bỗng khựng lại, nghe giọng nói nghiêm túc của Khanh Mạnh Chúc, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Sao vậy? Chẳng lẽ có rắn?"
Khanh Mạnh Chúc: "Không phải rắn, mà là phía sau mông anh có một cây thực vật được bảo vệ cấp quốc gia mức độ hai. Anh đừng lùi lại, từ từ đứng dậy tiến về phía trước, ngàn vạn lần đừng đạp phải."
Chu Yến: "Ối!"
Chu Yến sắp toát mồ hôi ra đến nơi rồi, nhờ lực của Khanh Mạnh Chúc, trước tiên nghiêng người về phía trước, sau đó mới đứng dậy từ từ rời khỏi chỗ này.
Nếu sơ ý một chút, anh ta không cần nấu cơm cho khách nữa, cơm nước mấy năm sau của anh ta sẽ do nhà nước lo.
Đợi lui ra ngoài mấy mét, xác định dưới chân trống rỗng không đạp phải gì, Chu Yến mới lau mồ hôi hỏi: "Rốt cuộc là loại thực vật gì vậy?"
Khanh Mạnh Chúc chỉ vào cái thân trơn nhẵn phía trước: "Cây này chắc là thiên ma hoang dã." (3)
Chu Yến cúi đầu nhìn kỹ: "Xác định là không nhận nhầm chứ?"
Khanh Mạnh Chúc: "Chắc là không, hồi nhỏ tôi từng thấy rồi. Với lại, một đặc điểm nổi bật của thiên ma dại là sẽ mọc cùng với nấm mật. Xem tình hình này, chắc hẳn là không sai."
Chu Yến: "Chúng ta nay phải số đỏ gì vậy?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vận may tốt thôi. Không sao, cứ hái tiếp đi, cẩn thận một chút là được."
Nói xong, Khanh Mạnh Chúc chỉ huy hai chú chó: "Hộ Pháp Hộ Vệ, các con ra ngoài kia đi, đừng ở đây nữa."
Lỡ như đám chó không cẩn thận đạp chết thiên ma thì phiền phức lớn.
Hai con chó thấy sắc mặt Khanh Mạnh Chúc nghiêm trọng thì không dám sủa, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Khanh Mạnh Chúc khen chúng hai tiếng, bảo chúng đợi ở bên ngoài rồi cùng Chu Yến tiếp tục hái nấm phỉ.
Sợi nấm đều ở dưới lòng đất, bọn họ chỉ hái những cây mũ nấm mọc lên, sẽ không phá hoại sợi nấm, cho nên hái hết cũng không sao.
Cho dù không hái thì hai ngày nữa nó cũng sẽ tự tàn.
Hai người vừa hái nấm vừa đi, lúc hái lại thì cẩn thận hơn rất nhiều.
Trong quá trình hái, bọn họ phát hiện ở đây có rất nhiều cây thiên ma, bọn họ đếm sơ qua đã tìm được hơn mười cây.
Nếu không có gì bất ngờ, thiên ma sẽ ngày càng mọc nhiều hơn ở đây.
Khanh Mạnh Chúc nói với Chu Yến: "Tôi chụp một tấm ảnh, lát nữa xuống núi sẽ báo cáo, xem cảnh sát có muốn bảo vệ nơi này không?"
Chu Yến hoàn toàn không có ý kiến: "Nên làm vậy, cả một vùng thiên ma hoang dã lớn như vậy không dễ gì có được, đừng để người khác đến hái trộm."
Thiên ma hoang dã không thể hái, nhưng cả một mảng nấm phỉ lớn như vậy đã đủ khiến người ta vui mừng rồi.
Bọn họ hái xong, mỗi người đựng được nửa giỏ.
Thời gian còn sớm, sau khi hái xong nấm phỉ, bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong núi.
---
(1) Nấm mật ong thường mọc ở gốc thân cây, trên thân cây đổ, có thể mọc dưới tán rừng của cả cây lá kim. Và đặc biệt chúng mọc cùng với cây Phỉ nên gọi cụ thể là nấm phỉ.
(2) Sinh vật to nhất là nấm mật ong thật nha mọi người, tin này có từ hồi khoảng 2017 thì phải, còn bây giờ còn đúng không thì tui không chắc.
Có thể có nhiều người hiểu lầm, sở dĩ "Nấm" là một ngành riêng rẽ, nó không phải thực vật cũng không phải động vật. Nấm mật ong (chi Armillaria) này nó có sợi mọc ngầm, sống ký sinh và hấp thụ dinh dưỡng rồi bành trướng ra nguyên một vùng nấm. Vậy nên nguyên phần sợi gốc rễ ngầm của nó có thể lên đến hàng km, bao phủ diện tích lên đến hàng Hecta và vẫn được tính là một "cá thể". Mấy cái mọc lên khỏi mặt đất là mũ nấm của nó thôi, chứ sợi nấm gốc (hay thực vật thì gọi là rễ đấy) vẫn ngầm dưới mặt đất.(này của Baomoi nhé)
(3) Thiên ma tên khoa học Gastrodia Elata Blume, là một loại dược liệu trong Đông Y.
10
0
3 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
