TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 122
Chương 122: Thu mua cá

Mạng lưới quan hệ của Trần Ngật khá rộng, rất nhanh đã giúp cậu hỏi được hai chiếc máy sục khí loại nhỏ, tiện thể giúp cậu chở về luôn.

Để đặt máy sục khí xuống nước, Khanh Mạnh Chúc còn đặc biệt cắt bớt lá sen, dọn ra một khoảng trống nhỏ.

Sau khi máy sục khí được thả xuống nước, cuối cùng tôm cũng không nổi lên nữa.

Khanh Mạnh Chúc cầm đèn pin đi tuần tra một vòng xung quanh, nhìn thấy ao đã trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi nuôi tôm, cậu hoàn toàn không thể ngờ được còn có loại rủi ro này.

Đợi đến khi cậu dọn dẹp xong mọi thứ trở về nhà thì đã hơn chín giờ tối

Cậu vẫn chưa ăn cơm, hai chú chó cũng đói bụng.

Hộ Pháp và Hộ Vệ có lẽ thấy cậu bận rộn nên hiếm khi ngoan ngoãn nằm dưới mái hiên, không kêu la.

Khanh Mạnh Chúc đi tới xoa xoa cổ hai chú chó, cho chúng ăn một ít thịt khô lót dạ.

Sau khi cho chó ăn xong, cậu lấy từ trong tủ lạnh ra hoành thánh đã gói trước đó, đun nước sôi bắt đầu luộc hoành thánh. Đồng thời, cậu rửa một ít rau sống, dùng để ăn kèm với hoành thánh.

Chó chỉ ăn thịt khô chắc chắn không đủ no, cậu luộc hoành thánh cũng luộc cho hai chú chó một phần.

Chỉ là sau khi nấu chín, hoành thánh của chó không cần thêm gia vị, còn cậu thì phải thêm dầu ớt và giấm.

Ăn xong, cậu chuẩn bị dọn dẹp chỗ lá sen đã cắt.

Lúc nãy trở về nhà vội vàng, lá sen cậu cũng chưa xử lý riêng, lúc mang về còn lẫn với cỏ dại khác.

Bây giờ phải dọn ra để bán cho trung tâm thương mại liên tinh cầu, vừa thu dọn vừa nhìn đống lá sen trong tay, cậu bỗng trầm tư suy nghĩ.

Về bản chất, lá sen cũng chẳng khác gì cỏ dại.

Vì vậy, trung tâm thương mại liên tinh cầu đưa ra giá lá sen rất thấp, một bó lớn cũng không bán được mấy tinh tệ.

Đã như vậy, tại sao phải bán lá sen cho trung tâm thương mại liên tinh cầu

Nghĩ đến đây, Khanh Mạnh Chúc bỗng chạy vào phòng, lấy ra bột lên men phân bón mà lần trước cậu dùng còn thừa.

Bột lên men mà cậu rút được tổng cộng một kilogam, lần trước cậu mới dùng ba trăm gram, còn bảy trăm gram chưa dùng hết.

Một trăm gram bột lên men phân bón có thể lên men một nghìn cân phân bón. Theo lý thuyết, với số bột lên men này cậu còn có thể lên men được bảy nghìn cân phân bón.

Phân bón mà cậu ủ ra lần trước được trung tâm thương mại liên tinh cầu đưa ra giá 4.17 tinh tệ một cân. Cậu chỉ cần ủ thêm hai nghìn cân phân bón, bán cho trung tâm là có thể dành dụm đủ tinh tệ mua tre, tạm thời vượt qua được khó khăn trước mắt.

Nếu dùng nguyên liệu tốt hơn để lên men, trung tâm thương mại liên tinh cầu có lẽ sẽ đưa ra giá cao hơn nữa.

Nói không chừng không cần đến hai nghìn cân, cậu đã có thể tích lũy đủ tinh tệ rồi.

Hơn nữa, lên men phân bón chỉ cần ủ mười ngày là đủ, so với việc khổ sở chờ rau chín rồi bán thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Sau khi có ý tưởng lên men phân bón lần nữa, Khanh Mạnh Chúc lập tức liên hệ với Trần Ngật, muốn mua thêm một đợt cá.

Lần này cậu muốn mua cá tốt hơn một chút, đắt hơn cũng không sao.

Trần Ngật gọi điện thoại hỏi cậu: "Cá tốt hơn là loại nào?"

Nói chung, những loại cá có kích thước lớn hơn, thời gian sinh trưởng dài hơn, tích lũy nhiều hợp chất tạo hương vị là loại cá được trung tâm thương mại liên tinh cầu ưa chuộng hơn.

Khanh Mạnh Chúc nói yêu cầu của mình: "To một chút, tốt nhất là cá lớn hai hoặc ba tuổi, mùi vị không quan trọng, nhiều hay ít xương cũng không sao, em mua về để ủ phân."

Nói đến đây, Trần Ngật bỗng dừng lại một chút: "Không phải để ăn đúng không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Đúng, không phải để ăn."

Trần Ngật: "Nếu cậu nói vậy thì đêm qua ao cá của ai đó bên sườn đồi Mãn Tuệ Tử bị vỡ, nước cuốn trôi rất nhiều cá lớn, khoảng sáu bảy trăm cân. Đều chết hết rồi, cậu có lấy không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Lấy! Chỉ cần không phải là cá chết vì độc thuốc là được."

"Tôi hỏi anh ta xem sao." Trần Ngật đồng ý, lại nói: "Người bạn đó của tôi sống bằng nghề nuôi cá, cho dù là cá chết thì giá cũng không thể thấp quá, lát nữa có lẽ cậu phải chú ý một chút."

Khanh Mạnh Chúc: "Giá không thấp là khoảng bao nhiêu một cân?"

Trần Ngật: "Hai ba tệ gì đó."

Khanh Mạnh Chúc thở phào nhẹ nhõm: "Giá này không thành vấn đề."

Trần Ngật với tư cách là bạn của cả hai bên, nghe thấy không có nhu cầu mua bán cá nên dứt khoát làm người trung gian cho họ, trực tiếp đưa Khanh Mạnh Chúc đến sườn đồi Mãn Tuệ Tử.

Họ gặp một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tiều tụy, nghe nói là chủ ao cá.

Người đàn ông nhìn Khanh Mạnh Chúc, nói: "Hai tệ hai một cân cậu có chấp nhận được không? Cá chỗ chúng tôi sau khi chết phần lớn đều bán được hai tệ một cân, cá nhà tôi tương đối lớn nên đắt hơn hai hào."

Khanh Mạnh Chúc: "Có thể xem cá không?"

Người đàn ông nghe cậu nói vậy thì dẫn cậu đi xem số cá đã thu gom về.

Cá được đặt trên tấm vải nhựa, đều đã cứng đơ, mắt cá đυ.c ngầu, vây cá cũng đỏ sẫm. Xem ra không thể ăn được nữa.

Nhưng cá rất lớn, hình thể cũng rất đều, mỗi con nặng khoảng bốn năm cân, cầm trên tay nặng trịch. So với đám cá tạp con con mà Khanh Mạnh Chúc mua trước đây thì khác biệt một trời một vực.

Khanh Mạnh Chúc âm thầm dùng trợ lý thương mại quét số cá này, phẩm chất của số cá này là "Lương phẩm", đám cá tạp nhỏ mà lần trước cậu dùng để ủ phân căn bản không có phẩm cấp.

Tính ra thì đợt cá này coi như là rất tốt rồi.

Khanh Mạnh Chúc đồng ý ngay tại chỗ: "Chúng ta cân đi, cá đều ở đây hết rồi sao?"

Người đàn ông: "Cơ bản là ở đây rồi, tôi đã bảo người nhà ra ao xem, nếu còn thì tôi bảo họ vớt về."

Khanh Mạnh Chúc: "Vậy chúng ta cân số này trước."

10

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.