0 chữ
Chương 123
Chương 123: Mua cỏ khô từ trung tâm thương mại liên tinh cầu
Cá ở chỗ người đàn ông tổng cộng là sáu trăm ba mươi sáu cân, theo tỷ lệ thì đợt cá này có thể làm ra khoảng hai nghìn bốn trăm cân phân bón.
Khanh Mạnh Chúc thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì số phân bón bán cho trung tâm thương mại liên tinh cầu cũng coi như là đủ rồi.
Sau khi họ cân xong chất lên xe, người nhà của người đàn ông gánh cá trở về, phía sau còn có mấy hộ nuôi cá khác nữa.
Mấy hộ nuôi cá nói chuyện với Khanh Mạnh Chúc, Khanh Mạnh Chúc mới biết mấy ngày nay mưa lớn quá, ao nuôi của mọi người vì nhiều nguyên nhân khác nhau đều bị chết cá. Họ nghe nói Khanh Mạnh Chúc cần cá nên muốn qua hỏi xem cậu còn thu mua không.
Khanh Mạnh Chúc đồng ý ngay.
Thế là, các hộ nuôi cá lần lượt về nhà chở cá đến, cũng bán cho Khanh Mạnh Chúc với giá hai tệ hai một cân.
Bận rộn cả buổi trời, Khanh Mạnh Chúc nhận được tổng cộng hơn một nghìn một trăm cân cá.
Cá chất đống trên xe tải mà cậu thuê tạm, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc.
Mua được số cá như ý, nhưng trên mặt Khanh Mạnh Chúc lại không có bao nhiêu vẻ vui mừng.
Trần Ngật ở bên cạnh nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?"
Khanh Mạnh Chúc: "Sao gì?"
Trần Ngật chỉ vào mặt cậu, ý bảo sắc mặt của cậu không đúng.
Khanh Mạnh Chúc rất nhanh phản ứng lại, giải thích: "Em chỉ cảm thấy mọi người quá khó khăn, một trận mưa bão đã chết nhiều cá như vậy, không biết còn kiếm được tiền không?"
"Thì ra cậu lo lắng điều này." Trần Ngật an ủi cậu: "Tiền vẫn kiếm được thôi, như nhà ông Trần khi nãy vẫn có thể kiếm được chút. Nuôi cá bị chết là chuyện quá bình thường, chỉ là hao hụt tự nhiên thôi. Chẳng phải các cậu trồng rau cũng thường xuyên bị chết rau sao?"
Khanh Mạnh Chúc nghĩ đến đám cà chua chết dở của mình thì không còn gì để nói.
Trần Ngật nói với Khanh Mạnh Chúc: "Cậu mua số cá đó, họ đã có thể vớt vát lại một phần tổn thất rồi, tính ra cũng không lỗ nghiêm trọng lắm. Thực ra, chi phí nuôi một cân cá cũng chỉ khoảng hai ba tệ."
Khanh Mạnh Chúc: "Hai tệ hai một cân, coi như là hòa vốn rồi chứ?"
Trần Ngật cười cười: "Cũng gần như vậy."
Tâm trạng Khanh Mạnh Chúc cũng tốt hơn: "Vậy thì cũng tốt, đỡ cho em áy náy như mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người ta."
Trần Ngật: "Đều là mua bán cả, đừng nghĩ nhiều như vậy. Họ còn mua bảo hiểm nữa, bảo hiểm cũng sẽ bồi thường một phần."
Đây là lần đầu tiên Khanh Mạnh Chúc nghe nói đến chuyện bảo hiểm, rất ngạc nhiên: "Nuôi cá cũng có bảo hiểm sao?"
Trần Ngật: "Đương nhiên là có chứ, nếu không thì một lần nuôi nhiều cá tôm như vậy, nhỡ xảy ra vấn đề thì sao? Ví dụ như nhiệt độ không phù hợp, thiếu oxy, hay thậm chí bị người ta đầu độc thì cả năm vất vả coi như mất trắng, thậm chí còn lỗ luôn cả lợi nhuận mấy năm trước. Thế thì còn sống sao nổi?"
Trần Ngật tiếp tục nói: "Vì vậy, phần lớn mọi người đều sẽ mua bảo hiểm để đảm bảo một chút, cho dù không kiếm được tiền thì cũng không bị lỗ quá nặng."
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng tốt, bên nông nghiệp có bảo hiểm không?"
Trần Ngật: "Cũng có, cậu có thể tìm người hỏi thử xem, tôi thấy mấy công ty trồng trọt lớn đều sẽ mua bảo hiểm, còn nông nghiệp cá thể thì tôi không biết."
Sau khi chở cá về nhà, Trần Ngật và tài xế giúp cậu bốc dỡ hàng.
Cá được chất đống ở phía sau, vì nhiệt độ tương đối cao, thời gian đặt để tương đối lâu nên mùi tanh hôi đã khá nồng.
Đừng nói là con người ngửi được mùi này thấy khó chịu, ngay cả hai chú chó ngửi thấy mùi này cũng sủa "gâu gâu" rồi vểnh đuôi chạy nhanh.
Khanh Mạnh Chúc cảm thấy cá này để không được lâu, vội vàng chuẩn bị phân đoạn ủ phân.
Cá đã chuẩn bị xong, tiếp theo là cỏ tươi, cỏ khô và tro.
Cỏ tươi thì dễ, cậu định dùng trực tiếp lá sen, rau muống và lá khoai lang cùng các loại rau xanh khác, mỗi thứ một ít. Với quy mô trồng trọt hiện tại của cậu, muốn góp mấy trăm cân cũng không khó, nếu thật sự không đủ thì ra ngoài cắt cỏ tươi.
Tro cũng dễ, cậu định đốt những cành lá đã khô héo bị rụng trước đó mà cậu nhổ lên từ ruộng như cây cà chua, dây đậu đũa đậu que, dây bí đao, nếu không đủ thì sẽ xem xét các loại tro khác.
Còn lại cỏ khô thì khó khăn hơn.
Thời gian này là mùa thu hoạch lúa sớm ở chỗ họ, rất nhiều nhà có rơm rạ.
Cậu muốn mua mấy trăm cân rơm rạ cũng không khó, liền tìm Khanh Trường Hoành là được.
Vấn đề là, lần ủ phân này cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng các nguyên liệu ủ phân khác, thậm chí còn sử dụng rau và lá sen trong ruộng.
Nếu mua rơm rạ bình thường, cậu thật sự có chút không cam lòng.
Cậu do dự mãi, vẫn không nhịn được mà lên trung tâm thương mại liên tinh cầu lướt xem.
Trung tâm thương mại liên tinh cầu có rất nhiều cỏ khô, sáu cấp độ cỏ khô từ "Lương phẩm -" đến "Tinh phẩm +" đều có đủ cả, giá cũng từ mấy chục tinh tệ đến mấy nghìn tinh tệ cho một trăm cân.
Vì các nguyên liệu khác đã đầu tư rất nhiều rồi, vậy thì có thể tăng thêm một chút đầu tư cho cỏ khô không?
Sau khi cân nhắc, cuối cùng Khanh Mạnh Chúc đã mua sáu trăm cân cỏ khô cấp "Lương phẩm" trên trung tâm thương mại liên tinh cầu, tốn hết bảy trăm hai mươi tinh tệ.
Số tinh tệ mua cỏ khô sẽ lại làm cạn kiệt số dư tài khoản của cậu, nhưng bản thân cậu vốn dĩ đã thiếu tinh tệ rồi, thiếu tám nghìn mấy và thiếu chín nghìn mấy cũng không có gì khác biệt.
Cậu rất nhanh đã quên đi chuyện này, bắt đầu chuyên tâm làm phân bón.
Cỏ khô và cỏ tươi đều cần cắt, cậu dùng máy nghiền cỏ cắt các loại cỏ thành đoạn.
Cá cũng phải cắt nhưng không có máy phù hợp, Khanh Mạnh Chúc chỉ có thể băm bằng tay.
Rất nhiều cá vừa tanh vừa hôi chất thành một đống, thời tiết lại nóng nực, khiến cậu ngộp đến choáng cả đầu.
Một mình cậu thật sự không chịu nổi, đành phải tốn tiền thuê người đến giúp.
Khanh Mạnh Chúc thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì số phân bón bán cho trung tâm thương mại liên tinh cầu cũng coi như là đủ rồi.
Sau khi họ cân xong chất lên xe, người nhà của người đàn ông gánh cá trở về, phía sau còn có mấy hộ nuôi cá khác nữa.
Mấy hộ nuôi cá nói chuyện với Khanh Mạnh Chúc, Khanh Mạnh Chúc mới biết mấy ngày nay mưa lớn quá, ao nuôi của mọi người vì nhiều nguyên nhân khác nhau đều bị chết cá. Họ nghe nói Khanh Mạnh Chúc cần cá nên muốn qua hỏi xem cậu còn thu mua không.
Khanh Mạnh Chúc đồng ý ngay.
Thế là, các hộ nuôi cá lần lượt về nhà chở cá đến, cũng bán cho Khanh Mạnh Chúc với giá hai tệ hai một cân.
Bận rộn cả buổi trời, Khanh Mạnh Chúc nhận được tổng cộng hơn một nghìn một trăm cân cá.
Mua được số cá như ý, nhưng trên mặt Khanh Mạnh Chúc lại không có bao nhiêu vẻ vui mừng.
Trần Ngật ở bên cạnh nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?"
Khanh Mạnh Chúc: "Sao gì?"
Trần Ngật chỉ vào mặt cậu, ý bảo sắc mặt của cậu không đúng.
Khanh Mạnh Chúc rất nhanh phản ứng lại, giải thích: "Em chỉ cảm thấy mọi người quá khó khăn, một trận mưa bão đã chết nhiều cá như vậy, không biết còn kiếm được tiền không?"
"Thì ra cậu lo lắng điều này." Trần Ngật an ủi cậu: "Tiền vẫn kiếm được thôi, như nhà ông Trần khi nãy vẫn có thể kiếm được chút. Nuôi cá bị chết là chuyện quá bình thường, chỉ là hao hụt tự nhiên thôi. Chẳng phải các cậu trồng rau cũng thường xuyên bị chết rau sao?"
Khanh Mạnh Chúc nghĩ đến đám cà chua chết dở của mình thì không còn gì để nói.
Khanh Mạnh Chúc: "Hai tệ hai một cân, coi như là hòa vốn rồi chứ?"
Trần Ngật cười cười: "Cũng gần như vậy."
Tâm trạng Khanh Mạnh Chúc cũng tốt hơn: "Vậy thì cũng tốt, đỡ cho em áy náy như mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người ta."
Trần Ngật: "Đều là mua bán cả, đừng nghĩ nhiều như vậy. Họ còn mua bảo hiểm nữa, bảo hiểm cũng sẽ bồi thường một phần."
Đây là lần đầu tiên Khanh Mạnh Chúc nghe nói đến chuyện bảo hiểm, rất ngạc nhiên: "Nuôi cá cũng có bảo hiểm sao?"
Trần Ngật: "Đương nhiên là có chứ, nếu không thì một lần nuôi nhiều cá tôm như vậy, nhỡ xảy ra vấn đề thì sao? Ví dụ như nhiệt độ không phù hợp, thiếu oxy, hay thậm chí bị người ta đầu độc thì cả năm vất vả coi như mất trắng, thậm chí còn lỗ luôn cả lợi nhuận mấy năm trước. Thế thì còn sống sao nổi?"
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng tốt, bên nông nghiệp có bảo hiểm không?"
Trần Ngật: "Cũng có, cậu có thể tìm người hỏi thử xem, tôi thấy mấy công ty trồng trọt lớn đều sẽ mua bảo hiểm, còn nông nghiệp cá thể thì tôi không biết."
Sau khi chở cá về nhà, Trần Ngật và tài xế giúp cậu bốc dỡ hàng.
Cá được chất đống ở phía sau, vì nhiệt độ tương đối cao, thời gian đặt để tương đối lâu nên mùi tanh hôi đã khá nồng.
Đừng nói là con người ngửi được mùi này thấy khó chịu, ngay cả hai chú chó ngửi thấy mùi này cũng sủa "gâu gâu" rồi vểnh đuôi chạy nhanh.
Khanh Mạnh Chúc cảm thấy cá này để không được lâu, vội vàng chuẩn bị phân đoạn ủ phân.
Cá đã chuẩn bị xong, tiếp theo là cỏ tươi, cỏ khô và tro.
Cỏ tươi thì dễ, cậu định dùng trực tiếp lá sen, rau muống và lá khoai lang cùng các loại rau xanh khác, mỗi thứ một ít. Với quy mô trồng trọt hiện tại của cậu, muốn góp mấy trăm cân cũng không khó, nếu thật sự không đủ thì ra ngoài cắt cỏ tươi.
Tro cũng dễ, cậu định đốt những cành lá đã khô héo bị rụng trước đó mà cậu nhổ lên từ ruộng như cây cà chua, dây đậu đũa đậu que, dây bí đao, nếu không đủ thì sẽ xem xét các loại tro khác.
Còn lại cỏ khô thì khó khăn hơn.
Thời gian này là mùa thu hoạch lúa sớm ở chỗ họ, rất nhiều nhà có rơm rạ.
Cậu muốn mua mấy trăm cân rơm rạ cũng không khó, liền tìm Khanh Trường Hoành là được.
Vấn đề là, lần ủ phân này cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng các nguyên liệu ủ phân khác, thậm chí còn sử dụng rau và lá sen trong ruộng.
Nếu mua rơm rạ bình thường, cậu thật sự có chút không cam lòng.
Cậu do dự mãi, vẫn không nhịn được mà lên trung tâm thương mại liên tinh cầu lướt xem.
Trung tâm thương mại liên tinh cầu có rất nhiều cỏ khô, sáu cấp độ cỏ khô từ "Lương phẩm -" đến "Tinh phẩm +" đều có đủ cả, giá cũng từ mấy chục tinh tệ đến mấy nghìn tinh tệ cho một trăm cân.
Vì các nguyên liệu khác đã đầu tư rất nhiều rồi, vậy thì có thể tăng thêm một chút đầu tư cho cỏ khô không?
Sau khi cân nhắc, cuối cùng Khanh Mạnh Chúc đã mua sáu trăm cân cỏ khô cấp "Lương phẩm" trên trung tâm thương mại liên tinh cầu, tốn hết bảy trăm hai mươi tinh tệ.
Số tinh tệ mua cỏ khô sẽ lại làm cạn kiệt số dư tài khoản của cậu, nhưng bản thân cậu vốn dĩ đã thiếu tinh tệ rồi, thiếu tám nghìn mấy và thiếu chín nghìn mấy cũng không có gì khác biệt.
Cậu rất nhanh đã quên đi chuyện này, bắt đầu chuyên tâm làm phân bón.
Cỏ khô và cỏ tươi đều cần cắt, cậu dùng máy nghiền cỏ cắt các loại cỏ thành đoạn.
Cá cũng phải cắt nhưng không có máy phù hợp, Khanh Mạnh Chúc chỉ có thể băm bằng tay.
Rất nhiều cá vừa tanh vừa hôi chất thành một đống, thời tiết lại nóng nực, khiến cậu ngộp đến choáng cả đầu.
Một mình cậu thật sự không chịu nổi, đành phải tốn tiền thuê người đến giúp.
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
