0 chữ
Chương 121
Chương 121: Tôm ngộp
Khanh Mạnh Chúc đội mưa nhỏ làm việc, Đàm Văn Lỗi ở bên cạnh cũng tới, cũng đào rãnh trên bờ ruộng để thoát nước.
Đàm Văn Lỗi chống cuốc, thở dài với Khanh Mạnh Chúc: "Mấy ngày phân bón của chú coi như đổ sông đổ biển, mấy trăm tệ trôi theo dòng nước."
Khanh Mạnh Chúc: "Bên cháu cũng vậy, bị nước cuốn trôi rất nhiều phân bón. Đám cà chua cũ cũng bị gãy nhiều, chắc là không dùng được nữa."
Đàm Văn Lỗi: "Lứa cà chua của cháu lớn quá, cành lại giòn, rất khó chống chọi được với kiểu mưa bão này. Cũng may là hai mẫu cà chua mới trồng của cháu không sao."
Khanh Mạnh Chúc cũng thấy may mắn: "Đúng vậy, có lẽ cà chua mới nhỏ hơn, cành cũng thưa hơn, gió không thổi gãy được."
Đàm Văn Lỗi: "Còn liên quan đến địa hình và hướng nữa, lúc chú đến thì thấy bên phía đông nhà Lại Đầu có nhiều rau bị đổ rạp hết, lúa cũng ngã hết rồi. Đáng tiếc thật, lúa ngã rồi là máy gặt không gặt được nữa, lúa chắc cũng rụng hạt nhiều."
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, sắp thu hoạch rồi mà còn bị giảm năng suất, tức thật."
Hai người nói vài câu rồi tiếp tục làm việc.
Khanh Mạnh Chúc cầm mấy cái túi để ở ruộng đi hái cà chua.
Cây cà chua đã đổ rồi, vốn dĩ cũng chẳng sống được bao lâu, bây giờ chắc càng không cứu được.
Khanh Mạnh Chúc lười loay hoay, định hái xong chỗ cà chua này thì nhổ cây bỏ đi.
Vì vậy, bất kể xanh hay đỏ, to hay nhỏ, cứ thấy quả là cậu hái hết. Dù sao cà chua hái xuống ngoài một phần nhỏ để lại ăn thì phần lớn đều bán cho trung tâm thương mại liên tinh cầu, cũng chẳng cần phân loại làm gì.
Ngoài cà chua, cậu tiện tay hái luôn đậu que và bí đao cạnh đó.
Giàn đậu que cũng bị đổ, đây đã là lần thứ hai rồi, chúng cũng đang phải đối mặt với tình cảnh khô héo chết rụi, Khanh Mạnh Chúc không muốn cứu nữa.
Bí đao cũng vậy, dây leo của chúng đã vàng đi rất nhiều, quả bí đao trên dây leo về gần như đều đã lớn.
Cho dù bây giờ Khanh Mạnh Chúc không nhổ dây bí đao thì chúng cũng không sống được bao lâu. Vì vậy cậu dứt khoát dọn dẹp một thể luôn, xới đất bón phân lại, chuẩn bị trồng cây vụ Thu.
Lúc Khanh Mạnh Chúc bận rộn thì Đàm Văn Lỗi chào cậu: "Cháu vẫn chưa xong à?"
"Sắp xong rồi." Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu lên: "Chú Văn Lỗi chuẩn bị về ạ?"
Đàm Văn Lỗi: "Ừ, trời tối rồi, mai chú lại làm tiếp. Nói chứ, lúc nãy chú đi ngang qua ao nhà cháu, thấy rất nhiều tôm nổi lên mặt nước, tôm nhà cháu làm sao vậy?"
Khanh Mạnh Chúc trừng lớn mắt: "Không thể nào?"
Đàm Văn Lỗi: "Lừa cháu làm gì? Chú cũng không biết tình hình này có bình thường không, cháu mau qua xem thử đi."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Cháu đi ngay đây, cảm ơn chú Văn Lỗi."
Khanh Mạnh Chúc chẳng buồn để ý đến công việc đang làm dở, vội vàng chạy qua xem tôm.
Sau đó cậu nhìn thấy rất nhiều tôm tụ tập lại với nhau, nổi lên mặt nước hoặc chỗ miệng thoát nước, không biết là muốn chạy trốn hay muốn làm gì.
Cậu vớt tôm lên xem.
Tôm vẫn còn hoạt động tốt, trên người cũng không có vết thương hay dấu hiệu bệnh tật gì, nhìn thì cũng chỉ là những con tôm bình thường.
Sau khi quan sát, cậu vẫn không yên tâm, bèn chụp ảnh và quay video gửi cho Trần Ngật, hỏi nguyên nhân gây ra hiện tượng này.
Trần Ngật xem xong rất nhanh gọi điện thoại thoại cho cậu: "Tôm nhà cậu ngoài nổi lên mặt nước ra, có thỉnh thoảng còn búng lên khỏi mặt nước không?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn những gợn sóng thỉnh thoảng gợn lên trong ao: "Đúng vậy."
Trần Ngật: "Trong ao nhà cậu có phải có rất nhiều bùn không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, trồng sen cần một độ dày bùn nhất định, bùn dưới đáy ao nhà em nhiều hơn nhà người khác."
Trần Ngật: "Vậy tôi đoán ao nhà cậu bị "trôi đáy" rồi, nước hơi thiếu oxy nên tôm mới nổi lên."
Khanh Mạnh Chúc hơi khó hiểu: "Trôi đáy là gì?"
Trần Ngật: "Đại khái là do mưa lớn hạ nhiệt độ đột ngột, nhiệt độ bề mặt nước ao đã hạ xuống rồi, nhưng đáy ao vẫn còn ấm. Nhiệt độ tầng nước trên và dưới khác nhau, mật độ cũng khác nhau, tạo thành dòng đối lưu mạnh trong nước, khuấy động chất hữu cơ và khí độc trong bùn lên."
Trần Ngật giải thích thêm: "Thực vật vốn dĩ đã tiêu thụ oxy rồi, cộng thêm trời mưa không có ánh nắng, chất hữu cơ phân hủy cũng sẽ làm tiêu hao rất nhiều oxy. Vậy nên oxy hòa tan trong ao không đủ, tôm bị thiếu oxy."
Khanh Mạnh Chúc vội vàng hỏi: "Bây giờ em phải làm sao?"
Trần Ngật: "Cậu mau xem có thể mượn hoặc mua được máy sục khí thả xuống không, nếu không tôi e là tôm sẽ chết hàng loạt."
Máy tạo oxy trong nhà Khanh Mạnh Chúc không thể di chuyển đến ao được, chắc chắn phải mua hoặc mượn: "Anh Trần, bên anh có bạn bè nào cho thuê hoặc bán máy sục khí không?"
Trần Ngật: "Bên bán thì có, bên cho thuê chắc là ít, tôi hỏi giúp cậu xem."
Sau khi đồng ý, Trần Ngật lại nói: "Nhưng tôi thấy ao nhà cậu lớn mà nuôi ít tôm như vậy, bình thường cũng không cần thiết phải mua máy sục khí. Trường hợp đặc biệt như hôm nay chắc là không nhiều, có thể mượn thì vẫn nên mượn, chứ mua về bình thường không dùng cũng dễ bị hỏng."
Khanh Mạnh Chúc: "Được, em hỏi xem có mượn được không."
Khanh Mạnh Chúc nghĩ một vòng, thật sự không nghĩ ra nhà ai có thể có máy sục khí có rảnh rỗi.
Cậu dứt khoát đăng một bài lên vòng bạn bè để hỏi.
Bài vừa đăng lên không lâu thì cậu nhìn thấy tin nhắn hỏi han của Minh Xuân Tích.
Khanh Mạnh Chúc: [Anh lại có thời gian rảnh à, không phải đang tăng ca sao?]
Minh Xuân Tích: [Đang ăn cơm. Tôm bị thiếu oxy hả?]
Khanh Mạnh Chúc: [Tạm thời vẫn trụ được, nhưng nếu không chạy máy sục khí là thiếu oxy chắc.]
Minh Xuân Tích lập tức trả lời: [Anh đi hỏi xem.]
Khanh Mạnh Chúc vội vàng ngăn anh lại: [Không cần! Tạm thời còn chưa cần anh ra tay, nếu thật sự không hỏi được, em đi mua luôn hai cái là được, cũng không phiền phức. Chỉ là anh Trần nói máy sục khí không dùng thường xuyên, mua về hơi lãng phí, em mới hỏi xem có ai cho thuê không.]
Minh Xuân Tích: [Được, em hỏi không được thì nói với anh.]
Đàm Văn Lỗi chống cuốc, thở dài với Khanh Mạnh Chúc: "Mấy ngày phân bón của chú coi như đổ sông đổ biển, mấy trăm tệ trôi theo dòng nước."
Khanh Mạnh Chúc: "Bên cháu cũng vậy, bị nước cuốn trôi rất nhiều phân bón. Đám cà chua cũ cũng bị gãy nhiều, chắc là không dùng được nữa."
Đàm Văn Lỗi: "Lứa cà chua của cháu lớn quá, cành lại giòn, rất khó chống chọi được với kiểu mưa bão này. Cũng may là hai mẫu cà chua mới trồng của cháu không sao."
Khanh Mạnh Chúc cũng thấy may mắn: "Đúng vậy, có lẽ cà chua mới nhỏ hơn, cành cũng thưa hơn, gió không thổi gãy được."
Đàm Văn Lỗi: "Còn liên quan đến địa hình và hướng nữa, lúc chú đến thì thấy bên phía đông nhà Lại Đầu có nhiều rau bị đổ rạp hết, lúa cũng ngã hết rồi. Đáng tiếc thật, lúa ngã rồi là máy gặt không gặt được nữa, lúa chắc cũng rụng hạt nhiều."
Hai người nói vài câu rồi tiếp tục làm việc.
Khanh Mạnh Chúc cầm mấy cái túi để ở ruộng đi hái cà chua.
Cây cà chua đã đổ rồi, vốn dĩ cũng chẳng sống được bao lâu, bây giờ chắc càng không cứu được.
Khanh Mạnh Chúc lười loay hoay, định hái xong chỗ cà chua này thì nhổ cây bỏ đi.
Vì vậy, bất kể xanh hay đỏ, to hay nhỏ, cứ thấy quả là cậu hái hết. Dù sao cà chua hái xuống ngoài một phần nhỏ để lại ăn thì phần lớn đều bán cho trung tâm thương mại liên tinh cầu, cũng chẳng cần phân loại làm gì.
Ngoài cà chua, cậu tiện tay hái luôn đậu que và bí đao cạnh đó.
Giàn đậu que cũng bị đổ, đây đã là lần thứ hai rồi, chúng cũng đang phải đối mặt với tình cảnh khô héo chết rụi, Khanh Mạnh Chúc không muốn cứu nữa.
Cho dù bây giờ Khanh Mạnh Chúc không nhổ dây bí đao thì chúng cũng không sống được bao lâu. Vì vậy cậu dứt khoát dọn dẹp một thể luôn, xới đất bón phân lại, chuẩn bị trồng cây vụ Thu.
Lúc Khanh Mạnh Chúc bận rộn thì Đàm Văn Lỗi chào cậu: "Cháu vẫn chưa xong à?"
"Sắp xong rồi." Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu lên: "Chú Văn Lỗi chuẩn bị về ạ?"
Đàm Văn Lỗi: "Ừ, trời tối rồi, mai chú lại làm tiếp. Nói chứ, lúc nãy chú đi ngang qua ao nhà cháu, thấy rất nhiều tôm nổi lên mặt nước, tôm nhà cháu làm sao vậy?"
Khanh Mạnh Chúc trừng lớn mắt: "Không thể nào?"
Đàm Văn Lỗi: "Lừa cháu làm gì? Chú cũng không biết tình hình này có bình thường không, cháu mau qua xem thử đi."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Cháu đi ngay đây, cảm ơn chú Văn Lỗi."
Sau đó cậu nhìn thấy rất nhiều tôm tụ tập lại với nhau, nổi lên mặt nước hoặc chỗ miệng thoát nước, không biết là muốn chạy trốn hay muốn làm gì.
Cậu vớt tôm lên xem.
Tôm vẫn còn hoạt động tốt, trên người cũng không có vết thương hay dấu hiệu bệnh tật gì, nhìn thì cũng chỉ là những con tôm bình thường.
Sau khi quan sát, cậu vẫn không yên tâm, bèn chụp ảnh và quay video gửi cho Trần Ngật, hỏi nguyên nhân gây ra hiện tượng này.
Trần Ngật xem xong rất nhanh gọi điện thoại thoại cho cậu: "Tôm nhà cậu ngoài nổi lên mặt nước ra, có thỉnh thoảng còn búng lên khỏi mặt nước không?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn những gợn sóng thỉnh thoảng gợn lên trong ao: "Đúng vậy."
Trần Ngật: "Trong ao nhà cậu có phải có rất nhiều bùn không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng vậy, trồng sen cần một độ dày bùn nhất định, bùn dưới đáy ao nhà em nhiều hơn nhà người khác."
Trần Ngật: "Vậy tôi đoán ao nhà cậu bị "trôi đáy" rồi, nước hơi thiếu oxy nên tôm mới nổi lên."
Khanh Mạnh Chúc hơi khó hiểu: "Trôi đáy là gì?"
Trần Ngật: "Đại khái là do mưa lớn hạ nhiệt độ đột ngột, nhiệt độ bề mặt nước ao đã hạ xuống rồi, nhưng đáy ao vẫn còn ấm. Nhiệt độ tầng nước trên và dưới khác nhau, mật độ cũng khác nhau, tạo thành dòng đối lưu mạnh trong nước, khuấy động chất hữu cơ và khí độc trong bùn lên."
Trần Ngật giải thích thêm: "Thực vật vốn dĩ đã tiêu thụ oxy rồi, cộng thêm trời mưa không có ánh nắng, chất hữu cơ phân hủy cũng sẽ làm tiêu hao rất nhiều oxy. Vậy nên oxy hòa tan trong ao không đủ, tôm bị thiếu oxy."
Khanh Mạnh Chúc vội vàng hỏi: "Bây giờ em phải làm sao?"
Trần Ngật: "Cậu mau xem có thể mượn hoặc mua được máy sục khí thả xuống không, nếu không tôi e là tôm sẽ chết hàng loạt."
Máy tạo oxy trong nhà Khanh Mạnh Chúc không thể di chuyển đến ao được, chắc chắn phải mua hoặc mượn: "Anh Trần, bên anh có bạn bè nào cho thuê hoặc bán máy sục khí không?"
Trần Ngật: "Bên bán thì có, bên cho thuê chắc là ít, tôi hỏi giúp cậu xem."
Sau khi đồng ý, Trần Ngật lại nói: "Nhưng tôi thấy ao nhà cậu lớn mà nuôi ít tôm như vậy, bình thường cũng không cần thiết phải mua máy sục khí. Trường hợp đặc biệt như hôm nay chắc là không nhiều, có thể mượn thì vẫn nên mượn, chứ mua về bình thường không dùng cũng dễ bị hỏng."
Khanh Mạnh Chúc: "Được, em hỏi xem có mượn được không."
Khanh Mạnh Chúc nghĩ một vòng, thật sự không nghĩ ra nhà ai có thể có máy sục khí có rảnh rỗi.
Cậu dứt khoát đăng một bài lên vòng bạn bè để hỏi.
Bài vừa đăng lên không lâu thì cậu nhìn thấy tin nhắn hỏi han của Minh Xuân Tích.
Khanh Mạnh Chúc: [Anh lại có thời gian rảnh à, không phải đang tăng ca sao?]
Minh Xuân Tích: [Đang ăn cơm. Tôm bị thiếu oxy hả?]
Khanh Mạnh Chúc: [Tạm thời vẫn trụ được, nhưng nếu không chạy máy sục khí là thiếu oxy chắc.]
Minh Xuân Tích lập tức trả lời: [Anh đi hỏi xem.]
Khanh Mạnh Chúc vội vàng ngăn anh lại: [Không cần! Tạm thời còn chưa cần anh ra tay, nếu thật sự không hỏi được, em đi mua luôn hai cái là được, cũng không phiền phức. Chỉ là anh Trần nói máy sục khí không dùng thường xuyên, mua về hơi lãng phí, em mới hỏi xem có ai cho thuê không.]
Minh Xuân Tích: [Được, em hỏi không được thì nói với anh.]
10
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
