TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48: Giờ học rồi, tụ tập ở đây làm gì hả?

Có thể chỉ là nửa giây, thậm chí chưa đến nửa giây.

Bóng người cao lớn nơi cửa lập tức lao nhanh về phía cô, cánh tay thon dài mạnh mẽ đỡ lấy cô, hương gỗ lạnh dịu mát lại lần nữa bao trùm lấy toàn thân cô.

"Vãn Vãn?"

Giọng nam trầm thấp vang lên trong l*иg ngực cùng với âm rung, hương thơm mát lạnh thoang thoảng, vậy mà khiến hốc mắt Khương Ấu Vãn bỗng nhiên nóng bừng.

Giây phút ấy, cô không biết nên đối diện với Hoắc Lâm Uyên như thế nào.

Trong nửa đời đầu mờ mịt tối tăm của cô, cô luôn phải một mình gánh chịu mọi áp lực, mọi lời chửi rủa, mọi sự chỉ trích. Chưa từng có ai đứng về phía cô, cùng cô đối mặt với tất cả.

Thế nhưng vừa rồi cô đã ra tay đánh người, ai cũng nhìn thấy.

Cô trông thật dữ dằn, thật vô lý Hoắc tiên sinh nhất định sẽ rất ghét cô.

Hàng mi đen nhánh rủ xuống run run, theo từng chuyển động nhỏ nơi mí mắt, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn”.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như chiếc đuôi mèo bé xíu lay động trong không khí, rõ ràng đã chịu biết bao ấm ức, vậy mà vẫn cố gắng kiên cường chống đỡ.

Hoắc Lâm Uyên cụp đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn cô, dù chỉ một giây cũng không dành cho người khác.

"Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hiệu trưởng thân hình hơi béo, lâu ngày không vận động, bước đi chậm hơn Hoắc Lâm Uyên và những người khác.

Kết quả là khi vừa đến cửa phòng vẽ, nơi xảy ra sự việc, ông đã thấy một cảnh tượng rối ren trong phòng.

Sinh viên người cầm bảng vẽ, người đứng ngẩn ngơ, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.

Sinh viên xuất sắc của khoa Mỹ thuật là Khương Ấu Vãn mặt mũi tái nhợt, trông như sắp ngã đến nơi.

Tim hiệu trưởng nhảy dựng lên, bất an vô cùng.

Người ngoài không biết vì sao mấy năm nay Hoắc tiên sinh, người nhà giàu thế lực, lại liên tục quyên góp cho Đại học S, chỉ nghĩ ông ta là người ủng hộ giáo dục.

Nhưng ông thì rõ như lòng bàn tay.

Nếu không nhờ cô sinh viên Khương này, thì làm gì có cái may mắn được gặp vị thần tài kia…

Hoắc Lâm Uyên đổ cả núi vàng núi bạc vào trường, nếu cô bé này mà bị trầy da chút thôi, e rằng Hoắc Lâm Uyên sẽ lột da ông mất!

"Giờ học rồi, tụ tập ở đây làm gì hả?"

Hiệu trưởng quát lớn một tiếng, Mộc Giai Ân đang ngồi dưới đất như tìm được chỗ dựa, liền khóc lóc dữ dội hơn: "Hiệu trưởng, lần này thật sự là chị Khương Ấu Vãn quá đáng lắm rồi. Sáng nay chị ấy dùng dao rọc giấy rạch tay em, em còn chưa tức giận, nhưng sao chị ấy có thể trước mặt bao nhiêu người mà tát em như thế!"

7

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.