TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: 110 phải không?

Cô ta cố ý nghiêng đầu, để lộ gương mặt vừa được xử lý qua lại bị đánh thêm một cái.

Tuy sự xuất hiện của Hoắc tiên sinh nằm ngoài dự đoán của cô ta, nhưng cô ta tin anh cũng không thể công khai bênh vực Khương Ấu Vãn trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Kế hoạch hôm nay xem như khá suôn sẻ. Mọi người đều tận mắt chứng kiến, hiệu trưởng cũng đã có mặt. Sự việc nghiêm trọng thế này chắc chắn không thể xem như chưa có gì.

Cô ta muốn khiến Khương Ấu Vãn bị trừng phạt, tốt nhất là mất hết tất cả.

Cô ta không phải là sinh viên xuất sắc của khoa Mỹ thuật sao? Không phải sắp được bình chọn là sinh viên tốt nghiệp tiêu biểu à?

Trước thềm tốt nghiệp, vào thời điểm Khương Ấu Vãn chuẩn bị gặt hái thành công, cô ta muốn một lần nữa đạp nát tất cả của cô ấy!

Trong mắt Mộc Giai Ân lóe lên tia độc ác, cô ta vừa khóc vừa tiếp tục giả bộ la lối: “Tôi muốn báo cảnh sát!”

“Đây là bạo lực học đường.Tôi phải báo cảnh sát.”

"110 phải không?"

Một giọng nam trẻ trung vang lên cắt ngang, Mộc Giai Ân giật mình ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông trẻ tuổi kẹp tập hồ sơ trong tay, ánh mắt lạnh nhạt đầy giễu cợt, khoé môi khẽ cong lên với nụ cười mỉa mai:

"Đây là Đại học S, số 312 đường Trung Lộ, Lâm Thành. Cảm ơn các chú cảnh sát đã vất vả."

Mộc Giai Ân ngẩn người.

Cô ta chỉ định gây áp lực cho nhà trường, khiến họ hoảng sợ mà nhanh chóng dàn xếp êm xuôi.

Cô ta không thực sự muốn mọi chuyện ầm ĩ đến mức phải vào đồn cảnh sát.

Nhưng người đàn ông kia đã dứt khoát kết thúc cuộc gọi, sau đó còn cầm điện thoại vẫy nhẹ về phía cô ta bằng ngón tay thon dài: "Bạn học này, đội ngũ luật sư bên tôi sắp đến rồi. Cô cũng có thể gọi luật sư của mình tới."

Ánh mắt Mộc Giai Ân hoảng loạn nhìn về phía Tống Nhan Thời và đám đàn em, nhưng giờ đây từng người đều im thin thít, rụt cổ như chim cút.

Mộc Giai Ân lại gọi hiệu trưởng, nhưng vẻ mặt ông ta còn khó chịu hơn cả cô, trông như sắp phun lửa từ lỗ mũi.

Cô ta hoảng thật sự, liền quay người, nhìn về phía người mà tất cả đều kiêng dè...

“Chú Hoắc, chú Hoắc, chú còn nhớ cháu không…”

Cô ta vội vàng, ánh mắt như sắp rơi lệ, đầy van xin.

Thế nhưng người đàn ông đẹp đẽ như thần kia chẳng hề nhìn cô ta lấy một cái, ngược lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Khương Ấu Vãn.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.