TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Cút đi! Đừng chạm vào tôi!

"Giá mà cậu bị làm nhục thì tốt rồi! Loại người như cậu, ngây thơ như thế, tại sao lại dám phản kháng? Tại sao cậu có thể bình an thoát khỏi chuyện đó?"

Mộc Giai Ân bỗng cười khẽ, tiếng cười đầy ghê rợn và hiểm độc: "Nhưng mà cũng may tôi thông minh, tiện tay lấy ít mực đỏ hắt lên ga giường, rồi cố tình làm loạn cái giường, chụp ảnh lại."

"Ảnh cậu bị Trương Xương kéo đi, ảnh ga giường đỏ loạn xạ, ảnh lúc cảnh sát dẫn hai người đi, tất cả tạo thành một ‘vòng tròn hoàn hảo’."

Mộc Giai Ân bóp chặt cánh tay cô: "Tôi đã gửi những tấm ảnh đó cho vợ thầy Trương, gửi vào nhóm chung của trường, đăng lên diễn đàn trường, gửi đến tất cả những người cậu có thể quen biết..."

"Khương Ấu Vãn, thấy không? Chỉ vài tấm ảnh đã đủ khiến đời cậu bốc mùi tanh tưởi rồi đấy…"

Vừa nói, Mộc Giai Ân vừa đưa tay ra nắm lấy tay Khương Ấu Vãn.

Khương Ấu Vãn toàn thân run rẩy, cố kìm nén cơn buồn nôn đang trào dâng, mạnh mẽ hất tay Mộc Giai Ân ra.

Không ai kịp thấy rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Trong ánh mắt của mọi người, Khương Ấu Vãn giơ tay mảnh mai lên không trung, một cái bạt tai vang dội giáng thẳng vào mặt Mộc Giai Ân.

"Cút đi! Đừng chạm vào tôi!"

Tiếng tát giòn tan vang lên giữa phòng vẽ yên tĩnh, rõ mồn một.

Cơ thể Mộc Giai Ân nghiêng ngả rồi ngã xuống đất, còn Khương Ấu Vãn một lần nữa nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt.

Hoắc Lâm Uyên, trong bộ vest màu xám bạc, đang đứng ở cửa.

Anh đã nhìn thấy tất cả.

"Em xin lỗi chị Vãn Vãn, em thật lòng muốn xin lỗi chị mà…"

Mộc Giai Ân quỳ gối dưới đất, khóc như hoa lê gặp mưa, một đám đàn em đứng bên ngoài cũng bắt đầu xôn xao không yên, ai nấy đều tức giận đến mức chỉ hận không thể nuốt sống Khương Ấu Vãn không biết điều kia.

Khương Ấu Vãn chẳng nhìn thấy những ánh mắt ấy, qua lớp hơi nước mờ mịt trước mắt, cô cố kìm lại cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Hoắc Lâm Uyên.

Hoắc tiên sinh là một người rất tốt, đã cho cô rất nhiều thiện ý.

Để báo đáp, cô nên giữ khoảng cách với một người tốt như vậy.

Là như thế, phải như thế mới đúng.

Không sao đâu, không sao cả.

Anh ấy càng ghét cô thì càng tốt. Cô vốn dĩ nên vạch rõ ranh giới với người nhà họ Hoắc.

Tứ chi cô lạnh ngắt, hai chân mềm nhũn.

Ngay khoảnh khắc sắp ngã xuống, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.