TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46: Sao cảnh sát lại kịp đến cứu cậu?

Phải cho một cú chí mạng mới được.

Ánh mắt Mộc Giai Ân lóe lên, cô ta vừa khóc, vừa áp sát về phía Khương Ấu Vãn, tiếp tục dùng cái giọng ngọt xớt nhưng đầy ác ý.

"Khương Ấu Vãn, lúc Trương Xương lôi cậu vào nhà nghỉ, cậu có cầu cứu một người bạn đồng trang lứa không?"

Khương Ấu Vãn lập tức ngẩng đầu lên.

Mộc Giai Ân nở nụ cười rạng rỡ với cô: "Cậu cầu xin tôi cứu cậu, nhưng tôi lại cố ý không cứu."

"Tôi không báo cảnh sát, cũng chẳng ngăn ông ta lại."

"À đúng rồi, suýt quên nói, tôi còn chụp ảnh lại nữa, chụp rất nhiều rất nhiều tấm,từ lúc ông ta kéo cậu vào nhà nghỉ tôi đã bắt đầu chụp rồi…"

Toàn thân Khương Ấu Vãn lạnh toát, đến cả cảm giác buồn nôn cũng không còn nữa.

Cô như bị kéo về lại nơi tuyệt vọng và bất lực ngày đó, khi còn nhỏ, một học sinh bị chính thầy giáo mình tin tưởng bịt miệng, lôi đi trong gió lạnh, đèn ngoài nhà nghỉ cũ kỹ mờ mờ, quầy lễ tân bằng đá hoa cương phủ đầy vết bẩn vì năm tháng không ai lau dọn.

Cô sợ.

Cô sợ đến tột cùng.

Toàn thân như bị ném vào hầm băng, tim và tứ chi run rẩy cùng lúc, cổ họng bật ra tiếng nức nghẹn ngào mơ hồ, nước mắt không ngừng trào ra, lăn dài trên gương mặt lạnh giá của cô.

Nỗi sợ tột độ khiến cô không thể thở nổi, không thốt nên lời, trong tuyệt vọng và sụp đổ, cô bị kéo lê qua hành lang dài hun hút.

Hành lang ấy tối om, chẳng có một chút ánh sáng nào.

Như muốn nuốt chửng cả con người cô.

Một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trong hành lang, bị ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc dài nên biết là con gái.

Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không biết sức lực từ đâu bật ra để thoát khỏi tay người đàn ông, liều mạng lao về phía cô gái kia, van xin được cứu giúp.

Đối phương khẽ “ừm” một tiếng, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Trong quãng thời gian đen tối kéo dài sau đó, giữa vô số những lời chửi rủa và dè bỉu, cô luôn nhớ đến bóng dáng ngược sáng ấy.

Cô nghĩ, cả đời này mình sẽ biết ơn người đó, cầu mong ông trời mãi mãi phù hộ cho cô ấy.

Một cơn đau nhói truyền tới từ cánh tay, bóng dáng Mộc Giai Ân trước mắt như hòa làm một với cô gái năm xưa.

"Chị gạt cậu đấy, thật ra tôi chưa bao giờ định cứu cậu cả."

Giọng Mộc Giai Ân hạ thấp, đầy căm hận: "Không biết cái đứa nhiều chuyện nào báo cảnh sát nữa, sao cảnh sát lại kịp đến cứu cậu?"

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.