TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Đúng là vị quý nhân hào phóng!

Ăn xong bữa sáng, Kinh Nguyên lại bảo chưởng quầy chuẩn bị thêm ít lương khô.

Hôm nay lên đường e rằng khó đến được thành trấn kế tiếp, có khi phải ngủ ngoài trời, nên đồ ăn vẫn phải chuẩn bị nhiều một chút mới yên tâm.

Nhân lúc chờ đợi, Kiều Vãn Nhan kéo Kiều Ý Hoan ra ngoài dạo phố, Hạc Tri Vũ đi theo đương nhiên trở thành người trả tiền cho hai người.

Nhưng Kiều Vãn Nhan biết rõ, hắn làm vậy là để an ủi Kiều Ý Hoan.

Một cậu bé ăn mày chạy lại, đáng thương cầu xin: “Tiểu thư, cho ta ít tiền đi, đã mấy ngày nay ta chưa được ăn gì rồi, xin tiểu thư thương xót ta với.”

Kiều Vãn Nhan mỉm cười ngoắc tay: “Qua đây, lại đây với ta.”

Vừa nói, nàng vừa lấy từ trong túi gấm ra một lượng bạc đưa cho cậu bé.

Cậu bé ăn mày ngây người, một lượng bạc?

Đúng là vị quý nhân hào phóng!

“Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!”

Nói xong, cậu bé lập tức nhận bạc rồi chạy đi.

Kiều Vãn Nhan thở dài: “Trời lạnh như thế này mà đứa bé ấy lại ăn mặc mỏng manh như vậy, thật đáng thương, đại tỷ, muội không còn tâm trạng đi dạo nữa, muội về khách điếm chờ hai người.”

Kiều Ý Hoan mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra một chữ.

Vãn Nhan cố tình tạo cơ hội để mình và điện hạ có thời gian riêng sao?

Xem ra chuyện tối qua đúng là trùng hợp, điện hạ chỉ vì lòng tốt mà để nàng ở phòng nhã trên tầng ba, là mình đã quá nhạy cảm rồi.

Kiều Vãn Nhan quay đầu, khẽ chạm mắt với Hạc Tri Vũ phía sau, cả hai mỉm cười mà không nói gì.

Đi xa rồi, Tử Diên mới bất mãn nói: “Tiểu thư, đây chẳng phải là đang tạo cơ hội cho hai người họ sao?”

Kiều Vãn Nhan khẽ cười: “Đúng vậy.”

“Tiểu thư, sao người lại làm vậy chứ?”

Kiều Vãn Nhan đưa tay xoa đầu nàng: “Bởi vì tiểu thư nhà ngươi là người lương thiện mà.”

Tử Diên: “...”

Kiều Vãn Nhan bật cười thành tiếng.

Thái tử thích người đơn thuần, thiện lương, vậy thì nàng sẽ đóng vai một người đơn thuần, thiện lương.

Đào góc tường không thể nóng vội, nếu như trước kia để mục đích quá lộ liễu thì sẽ khiến người khác đề phòng.

Khi hiềm khích nảy sinh được một lần thì sẽ có lần thứ hai, cho dù đã rút cái gai đó đi thì nó vẫn tồn tại. Đợi đến khi cái gai ấy càng ngày càng lớn, nó sẽ trở thành ngòi nổ khoét sâu vào lòng.

Không ai thích một oán phụ, cũng không ai chịu đựng hết lần này đến lần khác những “phản bội” lặp lại.

Khi giữa hai người không còn ngọt ngào, chỉ còn lại vô số hoài nghi và bất tín nhiệm, đó chính là con đường chết.

Đôi mắt đào hoa long lanh của Kiều Vãn Nhan khẽ cong lên, mang theo ý cười.

Tin vào tình yêu, tin vào đàn ông, chi bằng tin vào chính mình.

Bởi vì bản thân nàng sẽ không bao giờ phản bội chính mình.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.