0 chữ
Chương 35
Chương 35: Tỷ phu, có phải do muội sai rồi không?
Kiều Vãn Nhan cố ý cởϊ áσ choàng trước khi chạy đến đây, giờ nghe lời liền ngoan ngoãn gật đầu, quay vào mặc áo choàng của mình.
Kiều Ý Hoan cảm thấy mình thật giống trò cười.
Rõ ràng điện hạ trước nay chỉ dịu dàng với mình, sao hôm nay nàng ta lại cảm thấy hắn đã khác?
Là như vậy thật, hay chỉ do nàng ta quá nhạy cảm?
Kiều Vãn Nhan khẽ hỏi: “Đại tỷ, tỷ đã dậy rồi thì chúng ta cùng đi ăn sáng được không?”
Trong lòng ấm ức, nhưng Kiều Ý Hoan vẫn gật đầu, quay người rời đi.
Kiều Vãn Nhan thầm cảm thán: Hiền lành dịu dàng cái gì chứ? Ý Hoan chẳng qua chỉ là người có tính cách bướng bỉnh.
Từ nhỏ đã không giỏi giao tiếp, bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn, không đi tìm lỗi của đối phương mà lại nghi ngờ bản thân liệu có phải mình làm chưa đủ tốt nên mới bị ức hϊếp.
Hôm nay nàng ta dũng cảm một lần, vì tức giận và cảm thấy bị phản bội nên mới tới chất vấn Hạc Tri Vũ, nhưng chỉ một câu “đừng vô lý” của hắn đã đánh sập khí thế ấy, khiến nàng ta lại trở về dáng vẻ bướng bỉnh thường ngày.
Rõ ràng trong lòng rất ấm ức, rất giận, nhưng lại không dám phản bác, không dám phản kháng, cứ thế cam chịu.
Tính cách như vậy, không nghi ngờ gì sẽ càng dễ chịu thiệt, và sau này sẽ chịu nhiều uất ức hơn.
Bản tính con người là thế, biết ngươi dễ bắt nạt thì sẽ vô thức bắt nạt ngươi.
Hạc Tri Vũ nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, trong lòng hơi hối hận vì câu nói vừa rồi.
Kiều Vãn Nhan cắn môi: “Tỷ phu, có phải do muội sai rồi không? Đáng lẽ tối qua muội không nên...”
“Không phải lỗi của nàng.” Hạc Tri Vũ thu hồi ánh mắt: “Là ta muốn đổi với nàng, còn nàng lại sợ chúng ta sinh hiềm khích nên mới nhận hết trách nhiệm về mình.”
Kiều Vãn Nhan khẽ thì thầm: “Nếu thật sự tin tưởng lẫn nhau, sao có thể sinh hiềm khích chứ?”
“Gì cơ?”
Kiều Vãn Nhan lắc đầu: “Không có gì, muội đi trước đây.”
Nói xong nàng liền vội vàng rời đi.
Hạc Tri Vũ cụp mắt, nếu thật sự tin tưởng lẫn nhau...
Kiều Ý Hoan cảm thấy mình thật giống trò cười.
Rõ ràng điện hạ trước nay chỉ dịu dàng với mình, sao hôm nay nàng ta lại cảm thấy hắn đã khác?
Là như vậy thật, hay chỉ do nàng ta quá nhạy cảm?
Kiều Vãn Nhan khẽ hỏi: “Đại tỷ, tỷ đã dậy rồi thì chúng ta cùng đi ăn sáng được không?”
Trong lòng ấm ức, nhưng Kiều Ý Hoan vẫn gật đầu, quay người rời đi.
Kiều Vãn Nhan thầm cảm thán: Hiền lành dịu dàng cái gì chứ? Ý Hoan chẳng qua chỉ là người có tính cách bướng bỉnh.
Từ nhỏ đã không giỏi giao tiếp, bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn, không đi tìm lỗi của đối phương mà lại nghi ngờ bản thân liệu có phải mình làm chưa đủ tốt nên mới bị ức hϊếp.
Rõ ràng trong lòng rất ấm ức, rất giận, nhưng lại không dám phản bác, không dám phản kháng, cứ thế cam chịu.
Tính cách như vậy, không nghi ngờ gì sẽ càng dễ chịu thiệt, và sau này sẽ chịu nhiều uất ức hơn.
Bản tính con người là thế, biết ngươi dễ bắt nạt thì sẽ vô thức bắt nạt ngươi.
Hạc Tri Vũ nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, trong lòng hơi hối hận vì câu nói vừa rồi.
Kiều Vãn Nhan cắn môi: “Tỷ phu, có phải do muội sai rồi không? Đáng lẽ tối qua muội không nên...”
“Không phải lỗi của nàng.” Hạc Tri Vũ thu hồi ánh mắt: “Là ta muốn đổi với nàng, còn nàng lại sợ chúng ta sinh hiềm khích nên mới nhận hết trách nhiệm về mình.”
“Gì cơ?”
Kiều Vãn Nhan lắc đầu: “Không có gì, muội đi trước đây.”
Nói xong nàng liền vội vàng rời đi.
Hạc Tri Vũ cụp mắt, nếu thật sự tin tưởng lẫn nhau...
1
0
1 tuần trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
