0 chữ
Chương 34
Chương 34: Sao nàng còn khoác áo choàng của điện hạ?
Hạc Tri Vũ nhìn nghiêng gương mặt nàng.
Dưới ánh nến, làn da nàng vẫn mịn màng, đôi má hồng như hoa đào, tựa như chạm vào là có thể ứa nước.
Hai lúm đồng tiền mờ mờ, ngọt như mứt, mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng bay tới, len vào khứu giác, thanh thoát mà đậm đà.
Hắn thu lại ánh mắt.
Vãn Nhan là một cô nương tốt, sau này hắn nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt.
Phòng có địa long, ấm áp như ngày xuân, Kiều Vãn Nhan ngủ một đêm ngon giấc.
...
Sáng hôm sau, nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dụi đôi mắt mơ màng, nàng khoác áo choàng xuống giường mở cửa.
Ngoài cửa, Kiều Ý Hoan mở to mắt kinh ngạc khi thấy người ra mở cửa.
Không đợi nàng giải thích, nàng ta lập tức bước thẳng vào trong, phát hiện không có ai khác ở đây, nhưng vẫn không thể tin được tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này.
“Vãn Nhan, sao muội lại ở đây?”
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Sao nàng còn khoác áo choàng của điện hạ?
Kiều Vãn Nhan chỉnh lại mấy sợi tóc bên thái dương, nhẹ giọng nói: “Là tỷ phu bảo muội đến đây, tỷ đánh thức muội dậy nên bây giờ đầu muội đau lắm đây này, nếu tỷ tò mò thì chi bằng đi hỏi tỷ phu đi.”
Nói xong, nàng trực tiếp đẩy Kiều Ý Hoan ra ngoài.
Kiều Ý Hoan nhíu chặt mày, l*иg ngực khẽ phập phồng rồi xoay người chạy thẳng đến phòng trên lầu hai.
Nàng ta gõ cửa thật mạnh, quả nhiên là Hạc Tri Vũ ra mở cửa.
“Ý Hoan? Sớm như vậy nàng đến đây làm gì? Tìm Vãn Nhan à?”
Vãn Nhan? Gọi thật là thân thiết.
Trước đây, hắn luôn gọi Kiều Vãn Nhan là “Kiều nhị tiểu thư”.
“Điện hạ, sao người lại ở đây?”
Nghe giọng nàng ta có chút chất vấn, Hạc Tri Vũ thoáng cảm thấy xa lạ.
Ý Hoan... đang ghen sao?
“Ý Hoan, để ta giải thích với nàng.”
Hạc Tri Vũ đem chuyện tối qua nói rõ ràng đầu đuôi.
Kiều Ý Hoan vẫn cảm thấy hơi khó chịu: “Vậy thì để muội ấy ở cùng thần thϊếp là được rồi, sao phải đổi phòng?”
Lúc này, Kiều Vãn Nhan chạy vội tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đại tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, là tính khí muội không tốt nên mới nằng nặc đòi đổi phòng với tỷ phu, chứ không phải tỷ phu chủ động nói đâu, tỷ đừng hiểu lầm tỷ phu.”
Hạc Tri Vũ trầm giọng: “Ý Hoan, nàng đừng vô lý.”
“Vãn Nhan, nàng vào phòng mặc áo choàng vào, kẻo nhiễm lạnh.”
Dưới ánh nến, làn da nàng vẫn mịn màng, đôi má hồng như hoa đào, tựa như chạm vào là có thể ứa nước.
Hai lúm đồng tiền mờ mờ, ngọt như mứt, mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng bay tới, len vào khứu giác, thanh thoát mà đậm đà.
Hắn thu lại ánh mắt.
Vãn Nhan là một cô nương tốt, sau này hắn nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt.
Phòng có địa long, ấm áp như ngày xuân, Kiều Vãn Nhan ngủ một đêm ngon giấc.
...
Sáng hôm sau, nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dụi đôi mắt mơ màng, nàng khoác áo choàng xuống giường mở cửa.
Ngoài cửa, Kiều Ý Hoan mở to mắt kinh ngạc khi thấy người ra mở cửa.
Không đợi nàng giải thích, nàng ta lập tức bước thẳng vào trong, phát hiện không có ai khác ở đây, nhưng vẫn không thể tin được tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này.
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Sao nàng còn khoác áo choàng của điện hạ?
Kiều Vãn Nhan chỉnh lại mấy sợi tóc bên thái dương, nhẹ giọng nói: “Là tỷ phu bảo muội đến đây, tỷ đánh thức muội dậy nên bây giờ đầu muội đau lắm đây này, nếu tỷ tò mò thì chi bằng đi hỏi tỷ phu đi.”
Nói xong, nàng trực tiếp đẩy Kiều Ý Hoan ra ngoài.
Kiều Ý Hoan nhíu chặt mày, l*иg ngực khẽ phập phồng rồi xoay người chạy thẳng đến phòng trên lầu hai.
Nàng ta gõ cửa thật mạnh, quả nhiên là Hạc Tri Vũ ra mở cửa.
“Ý Hoan? Sớm như vậy nàng đến đây làm gì? Tìm Vãn Nhan à?”
Vãn Nhan? Gọi thật là thân thiết.
Trước đây, hắn luôn gọi Kiều Vãn Nhan là “Kiều nhị tiểu thư”.
“Điện hạ, sao người lại ở đây?”
Nghe giọng nàng ta có chút chất vấn, Hạc Tri Vũ thoáng cảm thấy xa lạ.
“Ý Hoan, để ta giải thích với nàng.”
Hạc Tri Vũ đem chuyện tối qua nói rõ ràng đầu đuôi.
Kiều Ý Hoan vẫn cảm thấy hơi khó chịu: “Vậy thì để muội ấy ở cùng thần thϊếp là được rồi, sao phải đổi phòng?”
Lúc này, Kiều Vãn Nhan chạy vội tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đại tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, là tính khí muội không tốt nên mới nằng nặc đòi đổi phòng với tỷ phu, chứ không phải tỷ phu chủ động nói đâu, tỷ đừng hiểu lầm tỷ phu.”
Hạc Tri Vũ trầm giọng: “Ý Hoan, nàng đừng vô lý.”
“Vãn Nhan, nàng vào phòng mặc áo choàng vào, kẻo nhiễm lạnh.”
1
0
1 tuần trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
