TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Tỷ phu, muội lạnh quá

Gần đầu giờ Ngọ, bếp than đã tắt được nửa tuần hương.

Kiều Vãn Nhan tính toán vừa đủ thời gian, cởϊ áσ choàng ấm rồi đứng dậy rời khỏi phòng trọ.

Hành lang tối om, luồng gió lạnh buốt xộc tới.

Tay chân Kiều Vãn Nhan lạnh cứng, nàng lần theo ánh sáng mờ mịt, hướng về phía cầu thang.

Bước chân nàng chậm rãi, vì không nhìn rõ nên phải dò từng chút một để xuống.

Khi đi được nửa cầu thang, mắt thấy sắp tới tầng một thì bất chợt bàn chân trượt, thân thể nghiêng hẳn về phía trước.

Kiều Vãn Nhan hít mạnh một hơi lạnh, ngay khi sắp “tiếp đất thân mật” thì có người đỡ lấy nàng, nhanh chóng bế xuống đặt vững trên nền tầng một.

Nàng giật mình, đưa tay ôm ngực, vẻ mặt hiện rõ kinh hoảng, đề phòng lùi lại, chỉ đến khi lùi tới sát vách tường mới run giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Không ai trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân rời đi rồi quay lại.

Kinh Nguyên dùng hỏa trích tử châm nến, ánh sáng vàng ấm yếu ớt rọi sáng một góc.

“Tỷ phu?”

Vẻ kinh hoảng trên gương mặt nàng lập tức tan biến, thay vào đó là chút e dè xen lẫn nỗi sợ còn sót lại.

Hạc Tri Vũ hơi khó hiểu: “Sao nàng lại ở đây?”

Kiều Vãn Nhan thầm nghĩ: Sao ta lại ở đây ư? Dĩ nhiên là biết giờ này ngài sẽ ở đây, nếu không ta rảnh rỗi hành hạ bản thân chắc?

Nàng dịu giọng nói: “Than trong phòng đã tắt, muội muốn tìm Tử Diên nhờ nhóm lại, hình như nàng ấy ở tầng một, nhưng muội không biết là phòng nào, muội...”

Nàng hơi cúi đầu, hàng mi khẽ run rồi ngẩng lên nhìn hắn, tựa một cành hoa yếu ớt trong gió, mong manh khiến người thương tiếc. Trên người mặc cực mỏng, thân thể khẽ run, quả thật khiến người ta vừa nhìn đã động lòng.

Nàng khẽ gọi, giọng run rẩy: “Tỷ phu, muội lạnh quá.”

Trong đầu Hạc Tri Vũ như vang lên tiếng “ong” một tiếng, tay hắn theo bản năng cởϊ áσ choàng khoác lên người nàng, còn cẩn thận buộc dây lại.

“Ta đưa nàng về, giúp nàng nhóm lại than.”

Kiều Vãn Nhan hơi tự trách: “Phòng khuê ở nhà của muội đều có địa long, trước đây ở khách điếm cũng đều có địa long hoặc tường ấm. Lần này muội sơ suất chưa thêm than trước khi ngủ, giờ còn phiền tới tỷ phu, muội thật là không hiểu chuyện.”

Giọng Hạc Tri Vũ ôn hòa: “Không phải lỗi của nàng, nàng vốn quen sống trong an nhàn, vốn không phải chuyện nàng cần nghĩ.”

Hắn cầm lấy ngọn nến trong tay Kinh Nguyên thắp sáng lối đi dưới chân, cùng nàng sóng vai bước lên lầu.

“Phòng không có địa long hay tường ấm, dù nhóm than cũng vẫn hơi lạnh, nàng lên tầng ba ở cùng đại tỷ đi. Đêm nay chịu tạm, lần sau ta sẽ chọn phòng tốt hơn cho nàng.”

Kiều Vãn Nhan khéo léo từ chối: “Giờ này chắc đại tỷ đã ngủ rồi, muội không muốn quấy rầy. Tỷ phu, muội không sao đâu, chỉ phiền ngài giúp nhóm lại than là được.”

Hạc Tri Vũ khựng lại: “Vậy nàng đến ở phòng của ta đi.”

Kiều Vãn Nhan lập tức lắc đầu: “Sao có thể như vậy chứ? Thân phận Tỷ phu tôn quý, sao lại ở căn phòng của muội được? Muội thật sự không sao, chỉ cần ngài nhóm lại than là muội đã rất cảm kích rồi.”

“Không sao, ta là nam tử, ra ngoài thì chịu chút thiếu thốn cũng chẳng đáng gì.”

Kiều Vãn Nhan cúi đầu, mím môi rồi khẽ cười: “Tỷ phu thật tốt.”

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.