0 chữ
Chương 32
Chương 32: Ta chính là muốn nó tắt
Hạc Tri Vũ là người lên tiếng trước.
Ý Hoan vốn nhút nhát không biết nên xử lý thế nào, nhưng hắn phải nghĩ đến danh tiếng của nàng.
“Ý Hoan, nàng và muội muội mỗi người một phòng.”
“Chưởng quầy, tìm giúp ta thêm một gian phòng thường.”
Chưởng quầy cười hề hề: “Công tử, đã thành thân rồi thì có gì phải ngại? Làm gì có tiểu phu thê nào ra ngoài lại tách phòng ở riêng?”
Hạc Tri Vũ không biết nên giải thích thế nào, Kiều Vãn Nhan liền đúng lúc lên tiếng giải vây: “Tỷ tỷ và tỷ phu ta đang giận dỗi nhau, thật khiến người ta đau đầu.”
“Chưởng quầy mau dẫn chúng ta lên phòng đi, đi đường cả ngày mệt muốn chết rồi.”
Chưởng quầy lập tức hiểu ra, thì ra là tiểu phu thê đang giận nhau, không chịu ở chung phòng.
Hạc Tri Vũ liếc nhìn Kiều Vãn Nhan thêm mấy lần.
Khi nhận phòng, Kiều Vãn Nhan cố ý chọn gian kém hơn một chút, còn ân cần nói: “Tỷ phu bảo để ta và tỷ tỷ ở phòng tốt thì ta mừng, nhưng tỷ phu đã vất vả chăm sóc chúng ta suốt dọc đường, nếu không được ngủ ngon thì tỷ tỷ sẽ xót lắm đấy.”
Lời này nghe thì như muốn kéo hai người lại gần nhau hơn, nhưng Hạc Tri Vũ lại nghĩ, có những người chỉ khi tiếp xúc lâu mới biết được nàng vốn là người có tâm địa thiện lương, suy nghĩ chu đáo.
Tính tình Ý Hoan thuần lương, muội muội của nàng sao có thể kém bao nhiêu?
Vào phòng rồi, Tử Diên bất mãn lẩm bẩm: “Tiểu thư sao lại tạo cơ hội cho đại tiểu thư và... công tử như vậy?”
Khóe môi Kiều Vãn Nhan cong lên một nụ cười trào phúng.
Nàng chỉ nói miệng cho có vẻ chu đáo, chứ tối nay nàng không định ngoan ngoãn ở yên trong căn phòng này.
“Tử Diên, đừng thêm than vào lò nữa.”
“Nhưng tiểu thư, nếu không thêm thì e chưa tới nửa đêm than đã tắt mất, mùa đông mà trong phòng không có địa long hay tường ấm, sẽ lạnh đến chết người đấy!”
Kiều Vãn Nhan khẽ cười: “Ta chính là muốn nó tắt.”
Ý Hoan vốn nhút nhát không biết nên xử lý thế nào, nhưng hắn phải nghĩ đến danh tiếng của nàng.
“Ý Hoan, nàng và muội muội mỗi người một phòng.”
“Chưởng quầy, tìm giúp ta thêm một gian phòng thường.”
Chưởng quầy cười hề hề: “Công tử, đã thành thân rồi thì có gì phải ngại? Làm gì có tiểu phu thê nào ra ngoài lại tách phòng ở riêng?”
Hạc Tri Vũ không biết nên giải thích thế nào, Kiều Vãn Nhan liền đúng lúc lên tiếng giải vây: “Tỷ tỷ và tỷ phu ta đang giận dỗi nhau, thật khiến người ta đau đầu.”
“Chưởng quầy mau dẫn chúng ta lên phòng đi, đi đường cả ngày mệt muốn chết rồi.”
Chưởng quầy lập tức hiểu ra, thì ra là tiểu phu thê đang giận nhau, không chịu ở chung phòng.
Hạc Tri Vũ liếc nhìn Kiều Vãn Nhan thêm mấy lần.
Lời này nghe thì như muốn kéo hai người lại gần nhau hơn, nhưng Hạc Tri Vũ lại nghĩ, có những người chỉ khi tiếp xúc lâu mới biết được nàng vốn là người có tâm địa thiện lương, suy nghĩ chu đáo.
Tính tình Ý Hoan thuần lương, muội muội của nàng sao có thể kém bao nhiêu?
Vào phòng rồi, Tử Diên bất mãn lẩm bẩm: “Tiểu thư sao lại tạo cơ hội cho đại tiểu thư và... công tử như vậy?”
Khóe môi Kiều Vãn Nhan cong lên một nụ cười trào phúng.
Nàng chỉ nói miệng cho có vẻ chu đáo, chứ tối nay nàng không định ngoan ngoãn ở yên trong căn phòng này.
“Nhưng tiểu thư, nếu không thêm thì e chưa tới nửa đêm than đã tắt mất, mùa đông mà trong phòng không có địa long hay tường ấm, sẽ lạnh đến chết người đấy!”
Kiều Vãn Nhan khẽ cười: “Ta chính là muốn nó tắt.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
