0 chữ
Chương 29
Chương 29: Lên đường
Trước cửa Kiều phủ, Kiều thượng thư và Kim Thị dặn dò thêm: “Nhan Nhan, dọc đường nhất định phải cẩn thận, đừng nói chuyện với người lạ, cũng đừng tự ý ra ngoài mà không có người đi theo.”
Kiều Vãn Nhan bật cười: “Phụ thân, mẫu thân, con đâu còn là trẻ con nữa. Hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và cả tỷ tỷ.”
Kiều thượng thư nghe vậy, trong lòng chua xót, con gái thật sự đã lớn rồi.
“Nhan Nhan, đâu cần con chăm sóc tỷ tỷ?”
Ông liếc sang Kiều Ý Hoan, giọng điệu không còn ôn hòa như ban nãy: “Con là tỷ tỷ, nhất định phải chăm sóc tốt cho muội muội, nếu Nhan Nhan mà mất một sợi tóc, trở về ta nhất định không tha cho con đâu.”
Kiều Ý Hoan như đã quen, chỉ khẽ gật đầu: “Phụ thân yên tâm.”
Kiều thượng thư vốn không thích đứa con gái này.
Năm đó, nếu không phải mẫu thân nàng ta là một nha hoàn trèo lên giường rồi mang thai ngoài ý muốn, thì ông đã không phải giữ lại một đứa con của ngoại thất.
Chính vì cái ngoại thất đó mà suýt chút nữa nhạc phụ không cho ông cưới mẫu thân của Nhan Nhan.
Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, nàng ta chưa từng nói một lời nũng nịu.
Ăn mặc, sinh hoạt đều giống hệt Nhan Nhan, ông cũng chẳng hề bạc đãi.
Nhan Nhan thường được tiêu tiền riêng thoải mái là do mẫu thân cho, còn tiền tiêu hàng tháng ông chia cho hai con gái thì hoàn toàn giống nhau.
Ấy vậy mà nàng ta vẫn cứ lạnh nhạt với ông, đâu có ngoan ngoãn, thân thiết gọi “phụ thân” như Nhan Nhan?
Kiều thượng thư lại dặn thêm một lúc lâu, đến mức Kiều Vãn Nhan cảm thấy tai sắp mọc kén, liền khoác tay ông làm nũng: “Phụ thân yên tâm đi, con gái đã nhớ hết rồi, còn nói thêm nữa thì e là mặt trời lặn cũng chưa ra khỏi cổng mất.”
“Với lại, phụ thân biết rõ con và tỷ tỷ đi đường, nói nhiều chi bằng sắp xếp thêm vài thị vệ đi cùng thì hơn.”
Nghe vậy, Kiều thượng thư bỗng cười: “Mấy ngày nữa Thái tử điện hạ sẽ tới Thanh Châu xử lý chuyện nạn dân, mà muốn tới Thanh Châu thì phải đi ngang qua Ung Châu, trên đường này, Thái tử sẽ đi cùng các con, còn cần gì thị vệ nữa?”
Kiều Ý Hoan hơi kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Phụ thân nói thật chứ?”
Kiều thượng thư đáp: “Tất nhiên là thật, ta đã bàn với Thái tử rồi, ngài ấy sẽ đợi các con ở trà trang mười dặm ngoài kinh thành.”
“Nhan Nhan, con phải cố gắng đấy.”
Sao đứa nhỏ này lại điềm tĩnh như thế?
Giống như ngay từ đầu đã biết chuyện này vậy.
Kiều Vãn Nhan bật cười: “Phụ thân, mẫu thân, con đâu còn là trẻ con nữa. Hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và cả tỷ tỷ.”
Kiều thượng thư nghe vậy, trong lòng chua xót, con gái thật sự đã lớn rồi.
“Nhan Nhan, đâu cần con chăm sóc tỷ tỷ?”
Ông liếc sang Kiều Ý Hoan, giọng điệu không còn ôn hòa như ban nãy: “Con là tỷ tỷ, nhất định phải chăm sóc tốt cho muội muội, nếu Nhan Nhan mà mất một sợi tóc, trở về ta nhất định không tha cho con đâu.”
Kiều Ý Hoan như đã quen, chỉ khẽ gật đầu: “Phụ thân yên tâm.”
Kiều thượng thư vốn không thích đứa con gái này.
Chính vì cái ngoại thất đó mà suýt chút nữa nhạc phụ không cho ông cưới mẫu thân của Nhan Nhan.
Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, nàng ta chưa từng nói một lời nũng nịu.
Ăn mặc, sinh hoạt đều giống hệt Nhan Nhan, ông cũng chẳng hề bạc đãi.
Nhan Nhan thường được tiêu tiền riêng thoải mái là do mẫu thân cho, còn tiền tiêu hàng tháng ông chia cho hai con gái thì hoàn toàn giống nhau.
Ấy vậy mà nàng ta vẫn cứ lạnh nhạt với ông, đâu có ngoan ngoãn, thân thiết gọi “phụ thân” như Nhan Nhan?
Kiều thượng thư lại dặn thêm một lúc lâu, đến mức Kiều Vãn Nhan cảm thấy tai sắp mọc kén, liền khoác tay ông làm nũng: “Phụ thân yên tâm đi, con gái đã nhớ hết rồi, còn nói thêm nữa thì e là mặt trời lặn cũng chưa ra khỏi cổng mất.”
Nghe vậy, Kiều thượng thư bỗng cười: “Mấy ngày nữa Thái tử điện hạ sẽ tới Thanh Châu xử lý chuyện nạn dân, mà muốn tới Thanh Châu thì phải đi ngang qua Ung Châu, trên đường này, Thái tử sẽ đi cùng các con, còn cần gì thị vệ nữa?”
Kiều Ý Hoan hơi kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Phụ thân nói thật chứ?”
Kiều thượng thư đáp: “Tất nhiên là thật, ta đã bàn với Thái tử rồi, ngài ấy sẽ đợi các con ở trà trang mười dặm ngoài kinh thành.”
“Nhan Nhan, con phải cố gắng đấy.”
Sao đứa nhỏ này lại điềm tĩnh như thế?
Giống như ngay từ đầu đã biết chuyện này vậy.
1
0
1 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
