0 chữ
Chương 28
Chương 28: Cầu người, bái Phật, chi bằng tự mình ra tay
Trong nhã gian của Vọng Nguyệt Lâu, Kiều Vãn Nhan ngồi ở bàn gần cửa sổ, mắt dõi xuống tầng một nơi có người đang hát hí khúc.
Trên bàn bày đầy mứt kẹo, hạt dưa, đúng là tận hưởng.
Tử Diên vội vàng bước vào: “Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi quản sự hiệu sách, nhưng quản sự nói toàn bộ thoại bản của hiệu đều đã đọc qua, chỉ duy nhất cuốn mà tiểu thư tìm là không có ấn tượng, cho nên ông ta không biết tác giả là ai.”
Đôi mày cong như núi xa của Kiều Vãn Nhan khẽ nhíu lại, thoại bản thì biến mất, tác giả cũng tìm không ra.
Chẳng lẽ cuốn sách đó chỉ xuất hiện riêng cho mình nàng, đọc xong rồi thì biến mất, không cho ai khác thấy? Nhưng nàng còn chưa đọc xong kia mà!
Tử Diên nói: “Tiểu thư, Tết cũng sắp đến rồi, hằng năm chúng ta đều cùng lão gia và phu nhân về Ung Châu ăn Tết, năm nay cũng sẽ về.”
“Người xem, khi nào thì chúng ta nên đi mua ít đồ để lúc về tặng cho các biểu công tử, biểu tiểu thư ở quê?”
Hằng năm, Kiều Vãn Nhan đều cùng phụ mẫu và Kiều Ý Hoan trở về Thanh Châu ăn Tết ở nhà ngoại.
Mẫu thân nàng là con gái độc nhất trong nhà, phụ thân thương mẫu thân nên cũng yêu thương lây sang bên ngoại, muốn cả gia đình sum vầy để ngoại tổ phụ vui lòng.
Kiều Vãn Nhan nhón một viên mứt bỏ vào miệng.
Năm nay, cho dù phụ mẫu không đi, nàng cũng nhất định phải về nhà ngoại ăn Tết.
Trong thoại bản, năm nay ở Ung Châu, Kiều Ý Hoan sẽ tình cờ cứu được một thiếu niên trong một chợ ngầm dưới lòng đất.
Thiếu niên đó là một “sói con” cảnh giác cao, võ nghệ giỏi.
Về sau sẽ được Kiều Ý Hoan từng bước cảm hóa, trở thành ám vệ đáng tin nhất, bảo vệ nàng ta an toàn, thậm chí trong lòng âm thầm yêu nàng ta, cam tâm tình nguyện bảo hộ cả đời mà không danh không phận.
Chính thiếu niên này về sau sẽ vì Kiều Ý Hoan mà gϊếŧ chết mình.
Dùng cách vô cùng tàn nhẫn để gϊếŧ mình.
Lần này, nàng phải ra tay trước Kiều Ý Hoan, mua được “sói con” đó trước, không dùng tình cảm để cảm hóa như nàng ta, mà sẽ khống chế bằng dược vật, chậm rãi hành hạ để xả hết nỗi hận trong lòng rồi mới gϊếŧ hắn ta!
Cầu người, bái Phật, chi bằng tự mình ra tay.
Mối họa về sau vẫn là tự tay trừ bỏ thì hơn.
...
Năm nay cả nhà đều định về Ung Châu, nhưng chẳng may Kim Thị bị trật chân, không tiện đi đường, Kiều thượng thư tất nhiên sẽ không để một mình bà dẫn con về nhà ngoại ăn Tết.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền để hai cô con gái cùng về Ung Châu, còn phu thê ông thì ở lại kinh thành hưởng thế giới hai người.
Kiều Vãn Nhan vốn muốn để Kiều Ý Hoan ở nhà, nhưng Kim Thị không đồng ý.
Bà là chủ mẫu, trong phủ muốn làm gì thì làm, nhưng ra ngoài thì nhất định phải để người ta thấy mình là một chủ mẫu đoan trang, khoan hòa.
Vốn đã mang thân phận xuất thân từ thương gia, so với các mệnh phụ ở kinh thành vốn đã kém một bậc, nếu lại bị truyền ra chuyện hà khắc với thứ nữ, thì thật sự là mất hết thể diện Kim gia.
Trên bàn bày đầy mứt kẹo, hạt dưa, đúng là tận hưởng.
Tử Diên vội vàng bước vào: “Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi quản sự hiệu sách, nhưng quản sự nói toàn bộ thoại bản của hiệu đều đã đọc qua, chỉ duy nhất cuốn mà tiểu thư tìm là không có ấn tượng, cho nên ông ta không biết tác giả là ai.”
Đôi mày cong như núi xa của Kiều Vãn Nhan khẽ nhíu lại, thoại bản thì biến mất, tác giả cũng tìm không ra.
Chẳng lẽ cuốn sách đó chỉ xuất hiện riêng cho mình nàng, đọc xong rồi thì biến mất, không cho ai khác thấy? Nhưng nàng còn chưa đọc xong kia mà!
Tử Diên nói: “Tiểu thư, Tết cũng sắp đến rồi, hằng năm chúng ta đều cùng lão gia và phu nhân về Ung Châu ăn Tết, năm nay cũng sẽ về.”
Hằng năm, Kiều Vãn Nhan đều cùng phụ mẫu và Kiều Ý Hoan trở về Thanh Châu ăn Tết ở nhà ngoại.
Mẫu thân nàng là con gái độc nhất trong nhà, phụ thân thương mẫu thân nên cũng yêu thương lây sang bên ngoại, muốn cả gia đình sum vầy để ngoại tổ phụ vui lòng.
Kiều Vãn Nhan nhón một viên mứt bỏ vào miệng.
Năm nay, cho dù phụ mẫu không đi, nàng cũng nhất định phải về nhà ngoại ăn Tết.
Trong thoại bản, năm nay ở Ung Châu, Kiều Ý Hoan sẽ tình cờ cứu được một thiếu niên trong một chợ ngầm dưới lòng đất.
Thiếu niên đó là một “sói con” cảnh giác cao, võ nghệ giỏi.
Về sau sẽ được Kiều Ý Hoan từng bước cảm hóa, trở thành ám vệ đáng tin nhất, bảo vệ nàng ta an toàn, thậm chí trong lòng âm thầm yêu nàng ta, cam tâm tình nguyện bảo hộ cả đời mà không danh không phận.
Dùng cách vô cùng tàn nhẫn để gϊếŧ mình.
Lần này, nàng phải ra tay trước Kiều Ý Hoan, mua được “sói con” đó trước, không dùng tình cảm để cảm hóa như nàng ta, mà sẽ khống chế bằng dược vật, chậm rãi hành hạ để xả hết nỗi hận trong lòng rồi mới gϊếŧ hắn ta!
Cầu người, bái Phật, chi bằng tự mình ra tay.
Mối họa về sau vẫn là tự tay trừ bỏ thì hơn.
...
Năm nay cả nhà đều định về Ung Châu, nhưng chẳng may Kim Thị bị trật chân, không tiện đi đường, Kiều thượng thư tất nhiên sẽ không để một mình bà dẫn con về nhà ngoại ăn Tết.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền để hai cô con gái cùng về Ung Châu, còn phu thê ông thì ở lại kinh thành hưởng thế giới hai người.
Kiều Vãn Nhan vốn muốn để Kiều Ý Hoan ở nhà, nhưng Kim Thị không đồng ý.
Vốn đã mang thân phận xuất thân từ thương gia, so với các mệnh phụ ở kinh thành vốn đã kém một bậc, nếu lại bị truyền ra chuyện hà khắc với thứ nữ, thì thật sự là mất hết thể diện Kim gia.
1
0
1 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
