TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Sao tỷ lại phải ép muội thế này?

Kiều Ý Hoan trừng to mắt, trong ánh mắt toàn là kinh ngạc.

Nàng ta lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Điện hạ! Tiêu Oánh lớn lên cùng thần thϊếp, tình cảm giữa hai chúng thần như tỷ muội, thần thϊếp thật sự không thể trơ mắt nhìn nàng bị bán đi!”

Nói xong, nàng ta lại tiếp lời: “Muội muội, nếu như muội vẫn còn tức giận, vậy thì để tỷ nhảy xuống hồ ngay bây giờ cho muội hả giận, như vậy có được không?”

Vừa nói, nàng ta vừa định lao xuống nước thật.

Trong lòng Tử Diên sung sướиɠ vô cùng.

Nhảy đi! Nhảy nhanh lên! Lạnh chết ngươi thì càng tốt!

Nhưng Hạc Tri Vũ đã buông Kiều Vãn Nhan ra, bước mấy bước đã kịp ngăn Kiều Ý Hoan lại, trong mắt vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút xót xa.

Tử Diên trông thấy thế liền nghiến răng, tức tối mắng thầm trong lòng, sau đó đi tới ôm chặt lấy tiểu thư nhà mình, mong muốn dùng cách này để mang đến chút hơi ấm cho nàng.

Kiều Vãn Nhan vừa khóc vừa nói: “Sao tỷ lại phải ép muội thế này? Rõ ràng người bị ức hϊếp là muội, tại sao lại biến thành bộ dạng muội không chịu buông tha cho người khác?”

Ánh mắt nàng nhìn thẳng, nóng rực như lửa, Kiều Ý Hoan bị nàng nhìn đến chột dạ, không dám đối diện, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải.

Hạc Tri Vũ khẽ rũ mắt, bình thản lên tiếng: “Nhị tiểu thư đúng là đã chịu nhiều ấm ức, tỳ nữ thất lễ thì tất phải xử phạt.”

“Cô gia xin thay người ra mặt, phạt Tiêu Oánh năm mươi trượng được không?”

Miệng thì nói là thay Kiều Vãn Nhan ra mặt, nhưng rốt cuộc là đang bênh vực ai, người có mặt đều hiểu rõ.

Kiều Vãn Nhan cắn chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp như đóa lê đẫm sương lộ rõ vẻ ấm ức và không cam lòng, nhưng đối mặt với thái tử, nàng chẳng dám phản kháng, chỉ có thể quay mặt đi nước mắt rơi lã chã.

Nàng không hề bật ra một tiếng khóc, nhưng dáng vẻ uất ức im lặng ấy lại khiến người ta đau lòng hơn bất cứ tiếng nức nở nào.

Chẳng cần hỏi cũng biết, nàng vừa phải chịu đựng một nỗi ủy khuất to lớn đến nhường nào.

Trong lòng Kinh Nguyên cũng đành bó tay.

Nhị tiểu thư nhà họ Kiều quả thực là người chịu thiệt, nhưng thái tử lại thiên vị Kiều đại tiểu thư như thế, đúng là cũng hơi thiên lệch quá rồi.

Tử Diên khẽ nói: “Tiểu thư, chúng ta về nhà đi.”

Hạc Tri Vũ lại nói: “Hiện tại nàng như thế này mà rời khỏi Đông Cung thì không hay cho danh tiếng.”

“Cứ ở lại đây thay y phục đi, nếu không muốn tham dự yến tiệc thì ta sẽ bảo người đưa nàng về.”

“Nếu còn tâm trạng, thì cứ đợi yến tiệc kết thúc rồi cùng trưởng tỷ rời đi.”

Kiều Vãn Nhan không đáp lời, chỉ dựa vào người Tử Diên muốn đứng dậy.

Kinh Nguyên lắc lắc đầu, khẽ bĩu môi.

Đến lời của thái tử mà nàng cũng chẳng buồn đáp, nhị tiểu thư này đúng là kiểu người vừa kiêu căng vừa bướng bỉnh, gan cũng không nhỏ đâu.

Chỉ là thái tử không hề trách mắng nàng, thì hắn cũng chẳng dám nhiều lời.

Trong lòng Kiều Vãn Nhan cười lạnh: Giả vờ ngoan ngoãn tuy có ích, nhưng nếu cứ mãi ngoan ngoãn cam chịu, không có chút cá tính nào thì trong mắt đàn ông sẽ chỉ là một món đồ dễ nắm bắt, không cần tốn công đối đãi.

1

0

1 ngày trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.