TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Cảnh Vương điện hạ

Tử Diên thấy nàng lảo đảo liền lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy?”

Kiều Vãn Nhan khẽ nói: “Chân ta tê rồi, đi không nổi.”

Ngay lúc đó, không xa vang lên một giọng nói trầm thấp đầy giễu cợt: “Chân tê chứ có phải gãy chân đâu, sao mà không đi nổi?”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy người tới cùng lắm mới ở tuổi đôi mươi.

Nam tử với dung mạo tuấn mỹ như ngọc, khí thế lạnh lẽo tựa sương tuyết.

Ánh dương mờ ảo xuyên qua tầng mây, nghiêng nghiêng rải xuống thân hình y, tựa như thánh quang giáng thế khiến người ta kinh diễm, thoát tục.

Trời sinh một dáng vẻ như tiên nhân hạ phàm, mang theo vẻ bi thương thương xót cho nhân thế, thế nhưng ánh mắt lại tà mị, cuồng lệ, giống như ma thần sát phạt ẩn mình giữa quang minh.

Tựa như bất kỳ ai đứng trước mặt y đều thấp hèn như hạt bụi, không thể với tới.

Người đầu tiên phản ứng lại là Kiều Ý Hoan, nàng ta cúi người hành lễ:

“Thần nữ bái kiến Cảnh Vương điện hạ.”

Người này chính là Cảnh Vương Hạc Nghiễn Lễ, thanh mai trúc mã mà Kiều Vãn Nhan từng không chút lưu tình vứt bỏ.

Mấy năm trước, khi vẫn còn là Cửu hoàng tử, vì liên lụy của họ hàng mà Cảnh Vương từ ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử trở thành kẻ bị ruồng bỏ.

Đêm mưa năm ấy, y chật vật tìm đến Kiều Vãn Nhan, lại bị nàng trong cơn tức giận buông lời sỉ nhục và không chút do dự vứt bỏ.

Nàng không biết đêm đó Hạc Nghiễn Lễ đã trải qua như thế nào, chỉ nghe người ta nói tối hôm ấy y từng tự vẫn trong phủ, may mắn được phát hiện kịp thời, từ cõi chết trở về.

Sau đó, y vào Quốc Tự, mang tóc tu hành ba năm rồi được hoàng đế phái tới Bắc Minh thành.

Một năm sau, phong làm Cảnh Vương, tuổi đôi mươi đã trở thành Đệ nhất Sát Thần của Đại U, chỉ gϊếŧ chứ không độ, coi thường sinh mạng thiên hạ.

Y nắm trong tay ba mươi vạn binh ở Bắc Minh thành, nghe điều không nghe lệnh, là cái tên khiến kinh thành kiêng kỵ nhất.

Hạc Nghiễn Lễ không thèm liếc nhìn Kiều Ý Hoan, ánh mắt như rắn độc gắt gao khóa chặt vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Kiều Vãn Nhan, trong mắt ẩn chứa hận ý khó che giấu.

Y vẫn nhớ như in, trong đêm mưa nơi cửa sau Kiều phủ, nàng đã dùng ánh mắt chán ghét, khinh thường nói ra những lời xé tim xé gan: “Nay ngươi đã mất cơ hội trở thành Thái tử, trong mắt ta chẳng khác gì cỏ rác, loại người như ngươi còn dám đứng trước mặt ta, làm chướng mắt ta sao?”

“Thanh mai trúc mã? Nếu không phải ngươi là người có hy vọng lớn nhất trở thành Thái tử thì ngươi còn chẳng xứng làm thanh mai trúc mã của ta.”

“Từ nay đừng tới tìm ta nữa, kẻo khiến ta ghê tởm đến chẳng nuốt nổi cơm.”

1

0

1 ngày trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.