0 chữ
Chương 18
Chương 18: Tiểu thư diễn quá tuyệt! Tiểu thư giỏi quá!
Sau khi xác định mình vẫn còn sống, nàng liền vùi đầu vào ngực Hạc Tri Vũ rồi òa lên khóc như vỡ đê.
Kiều Ý Hoan khẽ cau mày, trong đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc khó tả.
Vẻ mặt Tử Diên thì tỏ ra lo lắng cho chủ nhân, nhưng trong lòng lại gào thét: Tiểu thư diễn quá tuyệt! Tiểu thư giỏi quá!
Hạc Tri Vũ cứng người.
Không phải vì trời lạnh, mà vì Kiều Vãn Nhan đang vùi đầu trong ngực hắn khóc nức nở, mong manh đến tội nghiệp.
Là nữ tử xuất thân danh môn gặp chuyện như vậy mà khóc cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng khóc trong lòng hắn một cách đáng thương như thế, thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào là “thấy mà thương”.
Lúc nãy, hắn đã nhìn thấy rõ ràng từ phía sau giả sơn, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng cũng đủ để nhận ra thái độ của Kiều Vãn Nhan đối với Kiều Ý Hoan dù có mặt hắn hay không đều chẳng có gì thay đổi.
Ngược lại, chính Tiêu Oánh mới là người nổi giận chỉ tay mắng nàng, còn đẩy nàng rơi xuống nước.
Hắn đoán rằng, có lẽ là do chuyện trâm cài và gấm Thục Cẩm bị Kiều Vãn Nhan nói ra, khiến Tiêu Oánh giận dữ vì bị lật tẩy nên ra tay như vậy.
Một tỳ nữ như thế mà còn ở bên cạnh Ý Hoan, sớm muộn gì cũng sẽ mang họa đến cho nàng ta.
Khóc đến khản cả giọng, Kiều Vãn Nhan bỗng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiêu Oánh.
Khi trông thấy nàng ta, nàng đưa tay chỉ thẳng vào, giọng điệu không hề che giấu vẻ kiêu căng của một tiểu thư nhà quyền quý: “Ngươi dám đẩy ta xuống nước, ta sẽ mách mẫu thân bắt người đem ngươi bán đi!”
Giọng điệu kiêu ngạo như thế, nhưng Hạc Tri Vũ lại thấy hoàn toàn hợp lý.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về Kiều Vãn Nhan chính là một tiểu thư tùy hứng, kiêu căng, tuy không hẳn là loại người tệ hại như Tiêu Oánh từng nói, nhưng chắc chắn cũng có đôi chút tính khí thất thường.
Chủ tử mà bị hạ nhân khác ức hϊếp đến mức ấy, nàng nói ra những lời kia vốn là chuyện hiển nhiên.
Kiều Ý Hoan lập tức lên tiếng: “Nhị muội, đều là lỗi của tỷ, là tỷ dạy dỗ không nghiêm mới để muội chịu uất ức như vậy, muội có giận thì cứ giận tỷ, đừng trách Tiêu Oánh.”
“Nha đầu ấy theo tỷ từ nhỏ, nếu nàng thật sự bị bán đi, tỷ... thật sự không biết phải sống thế nào nữa...”
Kiều Vãn Nhan nức nở đến mức nói năng không rõ ràng: “Muội không muốn nghe! Hôm nay dám đẩy muội xuống nước, ai biết ngày mai còn làm ra chuyện gì nữa?”
Hạc Tri Vũ thấy nàng hoảng hốt như vậy thì trầm giọng nói: “Ý Hoan, loại hạ nhân không biết quy củ như thế thì đừng giữ lại bên người nữa.”
“Hôm nay ta sẽ tìm cho nàng một người đáng tin để thay nàng ta hầu hạ.”
Kiều Ý Hoan khẽ cau mày, trong đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc khó tả.
Vẻ mặt Tử Diên thì tỏ ra lo lắng cho chủ nhân, nhưng trong lòng lại gào thét: Tiểu thư diễn quá tuyệt! Tiểu thư giỏi quá!
Hạc Tri Vũ cứng người.
Không phải vì trời lạnh, mà vì Kiều Vãn Nhan đang vùi đầu trong ngực hắn khóc nức nở, mong manh đến tội nghiệp.
Là nữ tử xuất thân danh môn gặp chuyện như vậy mà khóc cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng khóc trong lòng hắn một cách đáng thương như thế, thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào là “thấy mà thương”.
Lúc nãy, hắn đã nhìn thấy rõ ràng từ phía sau giả sơn, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng cũng đủ để nhận ra thái độ của Kiều Vãn Nhan đối với Kiều Ý Hoan dù có mặt hắn hay không đều chẳng có gì thay đổi.
Hắn đoán rằng, có lẽ là do chuyện trâm cài và gấm Thục Cẩm bị Kiều Vãn Nhan nói ra, khiến Tiêu Oánh giận dữ vì bị lật tẩy nên ra tay như vậy.
Một tỳ nữ như thế mà còn ở bên cạnh Ý Hoan, sớm muộn gì cũng sẽ mang họa đến cho nàng ta.
Khóc đến khản cả giọng, Kiều Vãn Nhan bỗng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiêu Oánh.
Khi trông thấy nàng ta, nàng đưa tay chỉ thẳng vào, giọng điệu không hề che giấu vẻ kiêu căng của một tiểu thư nhà quyền quý: “Ngươi dám đẩy ta xuống nước, ta sẽ mách mẫu thân bắt người đem ngươi bán đi!”
Giọng điệu kiêu ngạo như thế, nhưng Hạc Tri Vũ lại thấy hoàn toàn hợp lý.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về Kiều Vãn Nhan chính là một tiểu thư tùy hứng, kiêu căng, tuy không hẳn là loại người tệ hại như Tiêu Oánh từng nói, nhưng chắc chắn cũng có đôi chút tính khí thất thường.
Kiều Ý Hoan lập tức lên tiếng: “Nhị muội, đều là lỗi của tỷ, là tỷ dạy dỗ không nghiêm mới để muội chịu uất ức như vậy, muội có giận thì cứ giận tỷ, đừng trách Tiêu Oánh.”
“Nha đầu ấy theo tỷ từ nhỏ, nếu nàng thật sự bị bán đi, tỷ... thật sự không biết phải sống thế nào nữa...”
Kiều Vãn Nhan nức nở đến mức nói năng không rõ ràng: “Muội không muốn nghe! Hôm nay dám đẩy muội xuống nước, ai biết ngày mai còn làm ra chuyện gì nữa?”
Hạc Tri Vũ thấy nàng hoảng hốt như vậy thì trầm giọng nói: “Ý Hoan, loại hạ nhân không biết quy củ như thế thì đừng giữ lại bên người nữa.”
“Hôm nay ta sẽ tìm cho nàng một người đáng tin để thay nàng ta hầu hạ.”
1
0
1 ngày trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
