0 chữ
Chương 69
Chương 69
“Ồn ào chết được…” — Gã đồ tể xuất hiện, tay xách dao phay, ánh mắt phía sau mặt nạ đỏ rực như máu.
“Nếu không phải hai đứa vô dụng như tụi bây, hôm nay dịp săn tốt thế này làm sao lại bị 302 để mắt tới!”
Phòng 302 đã lâu không có ai ở. Trước đây, ba con quỷ dị này mỗi đứa săn một hướng, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng từ khi chủ căn phòng đó quay về, ba đứa không còn ngày nào được yên.
Quỷ dị nhạy bén hơn con người không biết bao nhiêu lần, lại càng tôn thờ quy luật rừng xanh — kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh.
Lúc đầu, Tông Nhạc không phô trương, khiến mấy con quỷ kia tưởng dễ ăn, còn ngấm ngầm lập kế hoạch săn mồi.
Kết quả ngay đêm đó, khi Tông Nhạc vô tình để lộ một tia khí tức trong lúc ngủ, chỉ trong chớp mắt, ba đứa kia như bị nhấn chìm trong hầm băng, cả người run rẩy ép sát mặt đất, không dám nhúc nhích cho đến tận sáng hôm sau.
Dù Tông Nhạc luôn tỏ ra thân thiện, nở nụ cười ấm áp với tất cả mọi người.
Nhưng chính sự thân thiện ấy, trong mắt quỷ dị, lại đáng sợ tột cùng — một chiếc mặt nạ ngụy trang khủng khϊếp. Sau nụ cười hiền lành đó, nhất định là núi thây biển máu chất cao hơn ba con cộng lại gấp bội phần.
"Tồn tại đến mức này mà còn có thể hoàn toàn thu liễm sát khí của mình, thật sự quá kinh khủng!"
"Chỉ cần 302 phát hiện ra điều gì bất thường, nhất định sẽ bóp chết chúng ta như bóp chết một con kiến, xoá sổ hoàn toàn!"
Từ đó về sau, đây liền trở thành sự ngầm hiểu chung của ba con quỷ dị.
Để không đánh thức con ác ma đang ngủ kia, mấy tháng qua, bọn chúng ngoan ngoãn như mèo hiền, không dám “ăn mặn” lần nào. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được một đám con mồi tự dâng đến tận cửa, cơn điên bị kìm nén mấy tháng trời lập tức bùng phát, ai ngờ giữa chừng con ác ma lại quay về, bọn chúng chỉ còn cách giống như bị nắm cổ mà buộc phải ngoan ngoãn rút lại Quỷ Vực.
“Vô dụng, lũ vô dụng! Tất cả cút đi chết hết cho ta!”
“Nếu không phải chị Liễu thèm khát máu tươi, Tiểu Phúc đã không bị lộ!”
“Khặc khặc khặc khặc…”
Ba con quỷ dị tức nghẹn trong lòng, ai cũng cho rằng là hai kẻ còn lại kéo chân mình. Có kẻ thì chửi bới thô tục độc ác, có kẻ ra tay không nói một lời, mỗi chiêu đều lấy mạng, lại có kẻ lén lút chia rẽ, bảo toàn bản thân.
Trong chốc lát, trong phòng rối như nồi cám, quỷ khí loạn xạ.
“Nếu không phải hai đứa vô dụng như tụi bây, hôm nay dịp săn tốt thế này làm sao lại bị 302 để mắt tới!”
Phòng 302 đã lâu không có ai ở. Trước đây, ba con quỷ dị này mỗi đứa săn một hướng, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng từ khi chủ căn phòng đó quay về, ba đứa không còn ngày nào được yên.
Quỷ dị nhạy bén hơn con người không biết bao nhiêu lần, lại càng tôn thờ quy luật rừng xanh — kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh.
Lúc đầu, Tông Nhạc không phô trương, khiến mấy con quỷ kia tưởng dễ ăn, còn ngấm ngầm lập kế hoạch săn mồi.
Kết quả ngay đêm đó, khi Tông Nhạc vô tình để lộ một tia khí tức trong lúc ngủ, chỉ trong chớp mắt, ba đứa kia như bị nhấn chìm trong hầm băng, cả người run rẩy ép sát mặt đất, không dám nhúc nhích cho đến tận sáng hôm sau.
Nhưng chính sự thân thiện ấy, trong mắt quỷ dị, lại đáng sợ tột cùng — một chiếc mặt nạ ngụy trang khủng khϊếp. Sau nụ cười hiền lành đó, nhất định là núi thây biển máu chất cao hơn ba con cộng lại gấp bội phần.
"Tồn tại đến mức này mà còn có thể hoàn toàn thu liễm sát khí của mình, thật sự quá kinh khủng!"
"Chỉ cần 302 phát hiện ra điều gì bất thường, nhất định sẽ bóp chết chúng ta như bóp chết một con kiến, xoá sổ hoàn toàn!"
Từ đó về sau, đây liền trở thành sự ngầm hiểu chung của ba con quỷ dị.
Để không đánh thức con ác ma đang ngủ kia, mấy tháng qua, bọn chúng ngoan ngoãn như mèo hiền, không dám “ăn mặn” lần nào. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được một đám con mồi tự dâng đến tận cửa, cơn điên bị kìm nén mấy tháng trời lập tức bùng phát, ai ngờ giữa chừng con ác ma lại quay về, bọn chúng chỉ còn cách giống như bị nắm cổ mà buộc phải ngoan ngoãn rút lại Quỷ Vực.
“Nếu không phải chị Liễu thèm khát máu tươi, Tiểu Phúc đã không bị lộ!”
“Khặc khặc khặc khặc…”
Ba con quỷ dị tức nghẹn trong lòng, ai cũng cho rằng là hai kẻ còn lại kéo chân mình. Có kẻ thì chửi bới thô tục độc ác, có kẻ ra tay không nói một lời, mỗi chiêu đều lấy mạng, lại có kẻ lén lút chia rẽ, bảo toàn bản thân.
Trong chốc lát, trong phòng rối như nồi cám, quỷ khí loạn xạ.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
