0 chữ
Chương 68
Chương 68
“Họ nằm ngay trên sân thượng. Tôi chỉ cần đẩy cửa là thấy.”
Tên D cấp này gan to thật. Vì phần thưởng mà dám liều mạng, lỡ đυ.ng phải quỷ dị cấp B thì không phải tự đi nhận cơm hộp sao.
Tình hình hiện tại cấp bách, Tả Văn Huyên cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ mấy điểm bất thường.
Hắn kéo lấy Tần Mãn: “Không thể chậm trễ, tôi phải đưa Tần thiếu về trị liệu ngay.”
“Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Chờ khi trở lại Không Gian Vô Hạn, xác nhận Tần thiếu không sao, bộ phận hậu cần của Công hội Thủ Vọng sẽ chủ động liên hệ, gửi phần thưởng bổ sung cho cậu.”
Nói xong, Tả Văn Huyên nhảy thẳng qua cửa sổ. Nhìn điệu bộ hấp tấp của hắn, e rằng hắn đã quyết định từ bỏ phần thưởng nhiệm vụ tổng thể, thậm chí chấp nhận chịu phạt từ hệ thống chủ chỉ để lập tức đưa Tần Mãn về cứu chữa.
Tông Nhạc chống tay lên bậu cửa, nhìn ra ngoài:
“Tần thiếu không sao? Vậy thì tốt quá rồi.”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì chúng ta quay lại làm nhiệm vụ thôi.”
“Đúng, đi đi đi.”
Những người sống sót còn lại thấy người đã được cứu hết thì lần lượt rút đi, ai nấy đều né tòa nhà số 4 như tránh tà.
Dù sao nhiệm vụ chia nhỏ lần này cũng chẳng liên quan đến họ, ai mà biết sau khi Quỷ Vực rút rồi có tái xuất nữa không.
Chỉ vài phút sau, người đã rút bớt bảy tám phần, chỉ còn mình Ngư An Liên vừa cầm sổ vừa lẩm bẩm đi vòng quanh tòa nhà số 4:
“Sao lại thế… Quỷ Vực chồng lên nhau sao lại biến mất…”
Tông Nhạc rút lại tầm nhìn, đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nhẹ trên lầu.
Trong căn phòng trống 501, một trận chiến ác liệt đang nổ ra.
“Khặc khặc khặc khặc khặc…”
Liễu Nha tóc tai rối bù, lồm cồm bò ra khỏi ống dẫn nước từ sân thượng, móng tay dài ngoằng cào lên sàn nhà để lại từng vệt sâu hoắm ghê rợn.
Cô ta cười lạnh như ma, mái tóc đen dày đặc như sóng trào trùm lấy cả căn phòng, hàng vạn sợi như sợi chỉ đoạt mệnh bao vây lấy đứa quỷ con đang định bỏ trốn.
“Bốp!”
Quả bóng hình đầu người vỡ tan thành từng mảnh.
“Bóng của Tiểu Phúc!” Quỷ con thất thanh kêu lên.
“Chị Liễu à, cái này không thể trách Tiểu Phúc được!”
Thấy chạy không thoát, quỷ con vội vã giải thích: “Người ta hỏi thì em phải nói thật chứ!”
Nhưng Liễu Nha hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lý do nào.
Ngay lúc mái tóc đen chuẩn bị nghiền nát quỷ con, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Tên D cấp này gan to thật. Vì phần thưởng mà dám liều mạng, lỡ đυ.ng phải quỷ dị cấp B thì không phải tự đi nhận cơm hộp sao.
Tình hình hiện tại cấp bách, Tả Văn Huyên cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ mấy điểm bất thường.
Hắn kéo lấy Tần Mãn: “Không thể chậm trễ, tôi phải đưa Tần thiếu về trị liệu ngay.”
“Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Chờ khi trở lại Không Gian Vô Hạn, xác nhận Tần thiếu không sao, bộ phận hậu cần của Công hội Thủ Vọng sẽ chủ động liên hệ, gửi phần thưởng bổ sung cho cậu.”
Nói xong, Tả Văn Huyên nhảy thẳng qua cửa sổ. Nhìn điệu bộ hấp tấp của hắn, e rằng hắn đã quyết định từ bỏ phần thưởng nhiệm vụ tổng thể, thậm chí chấp nhận chịu phạt từ hệ thống chủ chỉ để lập tức đưa Tần Mãn về cứu chữa.
“Tần thiếu không sao? Vậy thì tốt quá rồi.”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì chúng ta quay lại làm nhiệm vụ thôi.”
“Đúng, đi đi đi.”
Những người sống sót còn lại thấy người đã được cứu hết thì lần lượt rút đi, ai nấy đều né tòa nhà số 4 như tránh tà.
Dù sao nhiệm vụ chia nhỏ lần này cũng chẳng liên quan đến họ, ai mà biết sau khi Quỷ Vực rút rồi có tái xuất nữa không.
Chỉ vài phút sau, người đã rút bớt bảy tám phần, chỉ còn mình Ngư An Liên vừa cầm sổ vừa lẩm bẩm đi vòng quanh tòa nhà số 4:
“Sao lại thế… Quỷ Vực chồng lên nhau sao lại biến mất…”
Tông Nhạc rút lại tầm nhìn, đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nhẹ trên lầu.
Trong căn phòng trống 501, một trận chiến ác liệt đang nổ ra.
“Khặc khặc khặc khặc khặc…”
Cô ta cười lạnh như ma, mái tóc đen dày đặc như sóng trào trùm lấy cả căn phòng, hàng vạn sợi như sợi chỉ đoạt mệnh bao vây lấy đứa quỷ con đang định bỏ trốn.
“Bốp!”
Quả bóng hình đầu người vỡ tan thành từng mảnh.
“Bóng của Tiểu Phúc!” Quỷ con thất thanh kêu lên.
“Chị Liễu à, cái này không thể trách Tiểu Phúc được!”
Thấy chạy không thoát, quỷ con vội vã giải thích: “Người ta hỏi thì em phải nói thật chứ!”
Nhưng Liễu Nha hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lý do nào.
Ngay lúc mái tóc đen chuẩn bị nghiền nát quỷ con, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân nặng nề.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
