0 chữ
Chương 70
Chương 70
Nhưng tất cả bỗng dừng lại khi vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa bình thường lại vang lên như lệnh gọi hồn trong tai ba con quỷ dị.
Tiếng hỏi trong trẻo của thanh niên cất lên ngoài cửa: “Trong đó có ai không?”
Kỳ lạ là sau tiếng gõ đó, bên trong liền yên tĩnh như tờ.
Tông Nhạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chờ một lúc không thấy ai trả lời, bèn tự mở cửa bước vào.
“Ơ, chị Liễu, anh Đồ Tể, Tiểu Phúc, ba người đều ở đây à!”
Đẩy cửa ra, bên trong tối om.
Nhưng nhờ vào năng lực nhìn đêm xuất sắc, Tông Nhạc dễ dàng thấy được bóng người trong căn phòng bỏ hoang. Cả ba đều co rúm lại ở những góc khuất: người thì chui vào tủ quần áo, người thì dán chặt vào tường, kẻ thì nằm dài trên giường. Ai cũng cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, dáng vẻ như đang cố giấu mình, không muốn bị phát hiện.
“Ba người đang chơi trốn tìm à?”
Tông Nhạc vui mừng hẳn lên: “Tôi còn định giới thiệu ba người cho nhau, không ngờ mọi người đã quen rồi!”
Đám quỷ dị: “…”
Kẻ yếu nhất – Tiểu Phúc – đành phải cắn răng bước ra, cố gắng nặn ra nụ cười:
“Ha ha, đúng vậy, bọn em đang chơi trốn tìm đó ạ. Dù gì cũng là hàng xóm, Tiểu Phúc trước kia cũng hay đến chỗ anh Đồ Tể ăn canh thịt ngon, rồi sang chơi với chị Liễu.”
“Ồ, xem ra tình cảm mọi người rất tốt nha, vậy càng tốt rồi!”
Tông Nhạc lập tức cảm thấy tỉ lệ thành công của kế hoạch mình tăng lên thêm mấy phần.
Đám quỷ dị trong lòng đồng loạt dâng lên một linh cảm chẳng lành, nhưng không ai dám hó hé.
“Là thế này, tôi vừa nhận được bảng điều tra chỉ số hạnh phúc của khu, kết hợp với quá khứ và kỳ vọng tương lai của mọi người, tôi cho rằng muốn nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của tòa số 4, chỉ có một cách——”
“Đó là: tái cấu trúc gia đình!”
Anh Đồ Tể – tuổi cũng không còn nhỏ, lại mắc bệnh về da mặt nên không chịu để lộ mặt thật;
Chị Liễu – cô độc, từng có ý định tự sát, bị bỏng mặt, tóc dài che hết khuôn mặt;
Tiểu Phúc – cha mẹ đều mất, cần được yêu thương và chăm sóc.
Nếu ba người này mà quen nhau rồi kết hợp lại thì chẳng phải là một gia đình ba người hoàn hảo và hạnh phúc sao?!
Nghĩ ra được phương án này, Tông Nhạc cảm thấy mình đúng là thiên tài.
Chỉ có điều, cậu rõ ràng đã quên cân nhắc cảm nhận của mấy con quỷ dị kia.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại —— tụi nó dám không đồng ý chắc?
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa bình thường lại vang lên như lệnh gọi hồn trong tai ba con quỷ dị.
Tiếng hỏi trong trẻo của thanh niên cất lên ngoài cửa: “Trong đó có ai không?”
Kỳ lạ là sau tiếng gõ đó, bên trong liền yên tĩnh như tờ.
Tông Nhạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chờ một lúc không thấy ai trả lời, bèn tự mở cửa bước vào.
“Ơ, chị Liễu, anh Đồ Tể, Tiểu Phúc, ba người đều ở đây à!”
Đẩy cửa ra, bên trong tối om.
Nhưng nhờ vào năng lực nhìn đêm xuất sắc, Tông Nhạc dễ dàng thấy được bóng người trong căn phòng bỏ hoang. Cả ba đều co rúm lại ở những góc khuất: người thì chui vào tủ quần áo, người thì dán chặt vào tường, kẻ thì nằm dài trên giường. Ai cũng cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, dáng vẻ như đang cố giấu mình, không muốn bị phát hiện.
Tông Nhạc vui mừng hẳn lên: “Tôi còn định giới thiệu ba người cho nhau, không ngờ mọi người đã quen rồi!”
Đám quỷ dị: “…”
Kẻ yếu nhất – Tiểu Phúc – đành phải cắn răng bước ra, cố gắng nặn ra nụ cười:
“Ha ha, đúng vậy, bọn em đang chơi trốn tìm đó ạ. Dù gì cũng là hàng xóm, Tiểu Phúc trước kia cũng hay đến chỗ anh Đồ Tể ăn canh thịt ngon, rồi sang chơi với chị Liễu.”
“Ồ, xem ra tình cảm mọi người rất tốt nha, vậy càng tốt rồi!”
Tông Nhạc lập tức cảm thấy tỉ lệ thành công của kế hoạch mình tăng lên thêm mấy phần.
Đám quỷ dị trong lòng đồng loạt dâng lên một linh cảm chẳng lành, nhưng không ai dám hó hé.
“Là thế này, tôi vừa nhận được bảng điều tra chỉ số hạnh phúc của khu, kết hợp với quá khứ và kỳ vọng tương lai của mọi người, tôi cho rằng muốn nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của tòa số 4, chỉ có một cách——”
Anh Đồ Tể – tuổi cũng không còn nhỏ, lại mắc bệnh về da mặt nên không chịu để lộ mặt thật;
Chị Liễu – cô độc, từng có ý định tự sát, bị bỏng mặt, tóc dài che hết khuôn mặt;
Tiểu Phúc – cha mẹ đều mất, cần được yêu thương và chăm sóc.
Nếu ba người này mà quen nhau rồi kết hợp lại thì chẳng phải là một gia đình ba người hoàn hảo và hạnh phúc sao?!
Nghĩ ra được phương án này, Tông Nhạc cảm thấy mình đúng là thiên tài.
Chỉ có điều, cậu rõ ràng đã quên cân nhắc cảm nhận của mấy con quỷ dị kia.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại —— tụi nó dám không đồng ý chắc?
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
