0 chữ
Chương 67
Chương 67
“Một, hai… đủ rồi!”
Nói ra thì cũng lạ, lúc Tông Nhạc vừa lên sân thượng rõ ràng còn thấy nhiều sợi tơ đen quấn quanh mấy người sống sót này, nhưng chỉ đi mấy bước thôi, những sợi tơ ấy liền run lên bần bật, vội vã bò tản ra xung quanh rồi biến mất tăm hơi.
Hiển nhiên, cảnh tượng này không thể dùng lẽ thường để lý giải.
“Thì ra trong tòa nhà này thực sự có quỷ dị đã thức tỉnh!”
Liên tưởng đến luồng khí Quỷ Vực lúc vừa vào nhà, Tông Nhạc không khỏi lo lắng.
Nhưng rất nhanh, chút lo lắng đó liền tan biến như mây khói.
Bởi vì cậu dành đúng ba giây để nhớ lại cảm giác khi mình bước vào Quỷ Vực.
Những tiền bối sống sót khác ai nấy đều căng như dây đàn, dù bây giờ Quỷ Vực đã rút, vẫn không ai dám bước nửa bước vào tòa nhà số 4.
Thế mà Tông Nhạc — người vừa tự mình trải nghiệm ba lớp Quỷ Vực chồng lên nhau — ngoài việc thấy nhiệt độ xung quanh giảm vài độ thì… chẳng cảm nhận được gì đặc biệt.
Nói ra thì hơi thất lễ, nhưng mấy con quỷ dị kia hình như cũng không mạnh lắm.
Cậu cảm thấy mình đánh được.
“Không biết chị Liễu đang ở đâu, mong chị ấy chưa bị quỷ dị bám theo. Không được, mình phải đưa mấy người này xuống dưới trước rồi mới đi tìm chị ấy, phải đảm bảo an toàn cho hàng xóm!”
Nghĩ vậy, Tông Nhạc lập tức xách cổ hai người sống sót nằm dưới đất, phi như bay xuống cầu thang.
May mà cậu đi nhanh, lúc mang theo Tôn Minh xuống đến nơi thì vừa hay bắt gặp Tả Văn Huyên đang từ phòng 301 đi ra, mặt mày căng thẳng, bộ dáng như một công nhân sắp gãy dây thần kinh vì không tìm được sếp.
Tìm hai căn phòng, đặc biệt là trong 301 còn vương đầy quỷ lực mà vẫn không thấy bóng người, Tả Văn Huyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận tin xấu nhất.
“Tiền bối Tả, tôi mang người về rồi!”
Vì muốn giữ cho cánh cửa nhà mình còn nguyên vẹn, Tông Nhạc không chút do dự quẳng ba người thành một hàng dài ngay giữa hành lang.
Tả Văn Huyên hoa cả mắt, lập tức nhìn thấy Tần Mãn đang nằm giữa, mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Chẳng biết trong thời gian mất tích đó hắn đã trải qua những gì, hai mắt tím bầm sưng vù như đầu heo, khuôn mặt bị phá hủy thảm hại.
“Tần thiếu!”
Hắn vội vàng kiểm tra hơi thở.
May mắn thay, dù trông có vẻ thê thảm, người vẫn còn sống. Trên người vẫn còn quỷ lực và lời nguyền dày đặc, nhưng ít ra vẫn còn thở.
Còn sống là tốt rồi.
Cuối cùng, trái tim treo lơ lửng của Tả Văn Huyên cũng hạ xuống: “Cậu tìm thấy họ ở đâu?”
Nói ra thì cũng lạ, lúc Tông Nhạc vừa lên sân thượng rõ ràng còn thấy nhiều sợi tơ đen quấn quanh mấy người sống sót này, nhưng chỉ đi mấy bước thôi, những sợi tơ ấy liền run lên bần bật, vội vã bò tản ra xung quanh rồi biến mất tăm hơi.
Hiển nhiên, cảnh tượng này không thể dùng lẽ thường để lý giải.
“Thì ra trong tòa nhà này thực sự có quỷ dị đã thức tỉnh!”
Liên tưởng đến luồng khí Quỷ Vực lúc vừa vào nhà, Tông Nhạc không khỏi lo lắng.
Nhưng rất nhanh, chút lo lắng đó liền tan biến như mây khói.
Bởi vì cậu dành đúng ba giây để nhớ lại cảm giác khi mình bước vào Quỷ Vực.
Những tiền bối sống sót khác ai nấy đều căng như dây đàn, dù bây giờ Quỷ Vực đã rút, vẫn không ai dám bước nửa bước vào tòa nhà số 4.
Thế mà Tông Nhạc — người vừa tự mình trải nghiệm ba lớp Quỷ Vực chồng lên nhau — ngoài việc thấy nhiệt độ xung quanh giảm vài độ thì… chẳng cảm nhận được gì đặc biệt.
Cậu cảm thấy mình đánh được.
“Không biết chị Liễu đang ở đâu, mong chị ấy chưa bị quỷ dị bám theo. Không được, mình phải đưa mấy người này xuống dưới trước rồi mới đi tìm chị ấy, phải đảm bảo an toàn cho hàng xóm!”
Nghĩ vậy, Tông Nhạc lập tức xách cổ hai người sống sót nằm dưới đất, phi như bay xuống cầu thang.
May mà cậu đi nhanh, lúc mang theo Tôn Minh xuống đến nơi thì vừa hay bắt gặp Tả Văn Huyên đang từ phòng 301 đi ra, mặt mày căng thẳng, bộ dáng như một công nhân sắp gãy dây thần kinh vì không tìm được sếp.
Tìm hai căn phòng, đặc biệt là trong 301 còn vương đầy quỷ lực mà vẫn không thấy bóng người, Tả Văn Huyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận tin xấu nhất.
“Tiền bối Tả, tôi mang người về rồi!”
Tả Văn Huyên hoa cả mắt, lập tức nhìn thấy Tần Mãn đang nằm giữa, mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Chẳng biết trong thời gian mất tích đó hắn đã trải qua những gì, hai mắt tím bầm sưng vù như đầu heo, khuôn mặt bị phá hủy thảm hại.
“Tần thiếu!”
Hắn vội vàng kiểm tra hơi thở.
May mắn thay, dù trông có vẻ thê thảm, người vẫn còn sống. Trên người vẫn còn quỷ lực và lời nguyền dày đặc, nhưng ít ra vẫn còn thở.
Còn sống là tốt rồi.
Cuối cùng, trái tim treo lơ lửng của Tả Văn Huyên cũng hạ xuống: “Cậu tìm thấy họ ở đâu?”
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
