0 chữ
Chương 66
Chương 66
“Dù Quỷ Vực tạm thời rút lui rồi, nhưng không đảm bảo nó sẽ không tái xuất, mà chắc chắn trong đây không chỉ có một quỷ dị, tốt nhất cậu nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Nói xong câu này, hắn không quay đầu mà đá văng cánh cửa phòng bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt Tả Văn Huyên, có vẻ như hắn định lục soát toàn bộ tòa nhà cho bằng được.
Khoan đã, theo đà này mà hắn đá tới, chẳng phải sắp đá tới cửa nhà mình rồi sao?!
Tông Nhạc rùng mình. Cậu không muốn lại tốn tiền sửa cửa một cách vô lý.
“Không được, mình phải nhanh chóng tìm được người trước hắn!”
Ai ngờ tình trạng ở tầng ba còn khiến người ta kinh hãi hơn.
Cửa phòng 301 vốn đã bị phá một lần, giờ đến cả cánh cửa cũng biến mất, mảnh gạch vỡ và mùn gỗ bay tứ tung khắp nền nhà.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn, Tông Nhạc sợ toát mồ hôi.
May mắn thay, cửa nhà đứa bé tầng năm đang mở, nhóc con đang ngoan ngoãn ôm bóng ngồi trên bậc thang, trông vô cùng hiền lành.
“Em không sao chứ, Tiểu Phúc?”
“Anh ơi!”
Thấy người quen đến, thằng bé ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng bàn tay run rẩy đã tố cáo tâm trạng thật của nó: “Nãy có nhiều người cùng chơi với Tiểu Phúc lắm, em vui lắm luôn, thích lắm!”
“Thế họ đâu rồi?”
“Anh còn nhớ lúc nãy Tiểu Phúc hỏi, mấy người đó có phải bạn của anh không? Anh bảo không phải, nên em để họ chơi với em. Nhưng họ nhát lắm, mới đập bóng có mấy cái đã mệt ngủ mất tiêu rồi, gọi hoài không tỉnh.”
Quả nhiên, nhìn qua khe cửa, Tông Nhạc thấy Tôn Minh đang ngồi ngủ khò trong phòng.
“À, không sao là tốt rồi. Em có biết chị Liễu đâu không? Nhà chị ấy không có ai.”
Tiểu quỷ con dè dặt chọn từ, rõ ràng đang định giấu nhẹm mọi chuyện, nhưng thấy Tông Nhạc không định truy cứu thì lập tức không do dự bán đứng Liễu Nha: “Chị Liễu ở trên sân thượng.”
Sân thượng của tòa số 4 vốn luôn đóng kín, không mở cho người ngoài. Mà nói mới nhớ, ổ khóa đó chính là Tông Nhạc nhờ bác Vương bảo vệ khóa lại sau lần cứu Liễu Nha khỏi ý định tự tử.
Giờ thời gian cấp bách, không kịp đi lấy chìa khóa nữa, Tông Nhạc chỉ có thể âm thầm tự kiểm điểm vì hành vi phá hoại tài sản công.
“Cạch.”
Ổ khóa nặng chừng mười ký trong tay cậu chẳng khác gì tờ giấy, bị dễ dàng vặn gãy rồi rơi “phịch” xuống sàn đá, vang lên một tiếng trầm nặng.
Tông Nhạc đẩy cửa sân thượng, đảo mắt nhìn quanh.
Rất nhanh, cậu thấy người nằm gọn ghẽ ở một góc.
Nói xong câu này, hắn không quay đầu mà đá văng cánh cửa phòng bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt Tả Văn Huyên, có vẻ như hắn định lục soát toàn bộ tòa nhà cho bằng được.
Khoan đã, theo đà này mà hắn đá tới, chẳng phải sắp đá tới cửa nhà mình rồi sao?!
Tông Nhạc rùng mình. Cậu không muốn lại tốn tiền sửa cửa một cách vô lý.
“Không được, mình phải nhanh chóng tìm được người trước hắn!”
Ai ngờ tình trạng ở tầng ba còn khiến người ta kinh hãi hơn.
Cửa phòng 301 vốn đã bị phá một lần, giờ đến cả cánh cửa cũng biến mất, mảnh gạch vỡ và mùn gỗ bay tứ tung khắp nền nhà.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn, Tông Nhạc sợ toát mồ hôi.
“Em không sao chứ, Tiểu Phúc?”
“Anh ơi!”
Thấy người quen đến, thằng bé ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng bàn tay run rẩy đã tố cáo tâm trạng thật của nó: “Nãy có nhiều người cùng chơi với Tiểu Phúc lắm, em vui lắm luôn, thích lắm!”
“Thế họ đâu rồi?”
“Anh còn nhớ lúc nãy Tiểu Phúc hỏi, mấy người đó có phải bạn của anh không? Anh bảo không phải, nên em để họ chơi với em. Nhưng họ nhát lắm, mới đập bóng có mấy cái đã mệt ngủ mất tiêu rồi, gọi hoài không tỉnh.”
Quả nhiên, nhìn qua khe cửa, Tông Nhạc thấy Tôn Minh đang ngồi ngủ khò trong phòng.
“À, không sao là tốt rồi. Em có biết chị Liễu đâu không? Nhà chị ấy không có ai.”
Sân thượng của tòa số 4 vốn luôn đóng kín, không mở cho người ngoài. Mà nói mới nhớ, ổ khóa đó chính là Tông Nhạc nhờ bác Vương bảo vệ khóa lại sau lần cứu Liễu Nha khỏi ý định tự tử.
Giờ thời gian cấp bách, không kịp đi lấy chìa khóa nữa, Tông Nhạc chỉ có thể âm thầm tự kiểm điểm vì hành vi phá hoại tài sản công.
“Cạch.”
Ổ khóa nặng chừng mười ký trong tay cậu chẳng khác gì tờ giấy, bị dễ dàng vặn gãy rồi rơi “phịch” xuống sàn đá, vang lên một tiếng trầm nặng.
Tông Nhạc đẩy cửa sân thượng, đảo mắt nhìn quanh.
Rất nhanh, cậu thấy người nằm gọn ghẽ ở một góc.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
