TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Quá khứ và những hình ảnh khi bị đánh đến chết trộn lẫn hiện lên trong đầu nàng, đến tận bây giờ tỉnh lại vẫn cảm thấy như còn cảm nhận được cây gậy đập mạnh vào đầu mình.

“Thống Thống, cậu có biết sau khi tôi chết thì chuyện gì xảy ra không?”

Hạ Vãn Song nghĩ tới học sinh kia, đứa trẻ đã bị ép thay người khác đi thi, liệu có bị trừng phạt hay không. Nàng cảm thấy chắc là có. Dù cho ba của người đó là lãnh đạo có sức ảnh hưởng lớn ở trường, nhưng cũng không thể che trời một tay được.

Hệ thống: [Biết. Cái người cầm đầu đánh cô đã bị đưa vào Trung Tâm Cải Tạo Thanh Thiếu Niên, mấy kẻ còn lại cũng đều bị đuổi học.]

“Hiệu trưởng có thể để con trai mình bị đưa vào đó sao?”

Hạ Vãn Song có phần bất ngờ. Trong suy nghĩ của nàng, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách chuyển trường cho con, đi đến nơi khác, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hệ thống: [Có người đồng nghiệp của cô đã liên hệ với đài truyền hình, khiến chuyện này bị đưa ra công khai. Sau đó có người đứng ra xử lý, là một người từng làm việc dưới trướng ông nội cô. Tên kia sau khi bị đưa vào Trung Tâm Cải Tạo Thanh Thiếu Niên thì chết trong một vụ ẩu đả.]

Hạ Vãn Song sững người một lúc. Nàng không ngạc nhiên khi hệ thống biết gia thế của mình, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Hệ thống: [Như vậy cũng tốt, ít nhất đã giúp cô báo thù. Đứa nhỏ đó hiện tại đã hư đốn như vậy, lớn lên không biết còn thành ra cái dạng gì nữa.]

“Tôi chỉ là nghĩ đến đứa học sinh mà tôi đã cứu, mong rằng em ấy sẽ không mang trong lòng quá nhiều áp lực.”

Hệ thống: [Song Song, cô cảm thấy như vậy có đáng không?]

Nếu mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch ban đầu, hệ thống chắc chắn sẽ không hỏi câu này. Nhưng tình hình hiện tại đã lệch hướng quá nhiều, khiến đến cả hệ thống cũng cảm thấy có phần mất mát.

“Đáng chứ, sao lại không đáng. Tôi lúc đó đã 27 tuổi, còn đứa bé kia chỉ mới tầm 13-14 tuổi thôi. Huống chi, tôi cũng đã như vậy rồi, còn em ấy thì tương lai còn dài, ai biết sẽ rực rỡ đến mức nào.”

Hạ Vãn Song nhún vai, trong lòng chẳng còn điều gì vướng bận.

Ba nàng từ thời nàng học cấp ba đã chịu cú sốc lớn vì biến cố thay đổi vận mệnh của gia đình, cơ thể ngày càng yếu, rồi cũng mất. Mẹ nàng vốn đã yếu sẵn, lại chịu thêm cú đả kích đó, đến khi nàng đang học đại học thì cũng ra đi.

Nếu được làm lại, nàng vẫn sẽ cứu đứa học sinh đó. Có điều, nàng sẽ chọn cách khác, khéo léo hơn. Nhưng khoanh tay đứng nhìn? Không thể nào. Đó là sự thiện lương mà một con người nên có. Huống hồ, nơi xảy ra chuyện là trường học, và nàng là giáo viên.

Nghĩ đến nữ chính, rồi lại nghĩ đến cốt truyện, Hạ Vãn Song cảm thấy hơi đau đầu.

“Thống Thống, bên ngoài hết mưa chưa?”

Hệ thống: [Đã tạnh rồi. Bây giờ là 6 giờ sáng.]

Hạ Vãn Song không còn buồn ngủ nữa, kéo rèm ra, mở tất cả cửa sổ trong nhà, rồi cầm quần áo đi tắm.

Cơ thể đứa bé này gầy quá, Hạ Vãn Song nhìn thân thể ít thịt của mình mà thầm nghĩ phải ăn uống bồi bổ, còn cần phải luyện tập nữa.

Nàng giặt sạch quần áo, phơi lên ban công bằng cách leo lên ghế, rồi cầm ví tiền nhỏ lấy ra 25 tệ, cất ví lại trong tủ quần áo, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng.

Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì có thể làm gì? Sức sống chắc chắn yếu ớt, lại phải phù hợp với tình hình thực tế trong nước. Hạ Vãn Song vừa đi dạo ngoài phố, vừa nghĩ kế sinh nhai.

Bất kể thời điểm nào, các quán nhỏ vẫn luôn giống nhau tiện lợi, có mặt khắp nơi. Vừa ra khỏi khu dân cư, nàng đã thấy có hàng mì trộn, bánh rán, cháo, quẩy…

Khu này là khu tập thể cũ, dân cư đông đúc. Trong lòng Hạ Vãn Song đã nảy ra ý tưởng, nên tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Mọi người trong khu đều quen biết nàng, cũng biết chuyện của gia đình nàng. Những ông bà lớn tuổi dậy sớm đi dạo đều chào hỏi nàng.

“Cháu chào ông bà!”

“Song Song hôm nay không phải được nghỉ học à? Sao dậy sớm vậy, anh Thiên Hàng của con đâu?”

“Anh còn đang ngủ, cháu ra ngoài mua bữa sáng.”

Cô bé nhỏ tóc dài, nên Hạ Vãn Song tết hai bím tóc hai bên. Hai bím tóc đung đưa nhìn rất hoạt bát, đáng yêu.

“Song Song, hôm nay có chuyện gì vui hả? Sao con cười tươi thế?”

Bình thường thấy Song Song đều là dáng vẻ rụt rè, sợ người lạ, ít nói, lá gan cũng bé tẹo. Hôm nay lại thấy rộng rãi hơn nhiều, cả người như bừng sáng lên.

“Cháu tối qua mơ thấy ba mẹ, họ bảo cháu phải vui vẻ lên, nên cháu liền vui vẻ luôn đó ạ.”

Đôi mắt cong cong của Hạ Vãn Song khiến mấy ông bà lớn tuổi nhìn mà thấy đau lòng.

“Ông bà ơi, cháu đi trước đây ạ!”

“Đi chậm thôi con nhé, cẩn thận kẻo ngã!”

“Dạ vâng ạ!”

Giá đồ ăn sáng hiện tại vẫn còn rẻ lắm bánh bao nhân thịt 5 hào 1 cái, bánh bao chay 5 hào 2 cái, xíu mại 5 hào 3 cái, sữa đậu nành 5 hào 1 cốc, hủ tiếu xào 1 tệ 1 hộp. Hạ Vãn Song mua một cái bánh bao thịt, ba cái xíu mại, thêm một ly sữa đậu nành. Ông chủ quen biết nàng nên còn tặng thêm một cái bánh bao thịt nữa.

Sau khi cảm ơn, nàng vừa ăn vừa đi, muốn ngắm nhìn xung quanh một chút, lại bất chợt thấy một đứa bé ăn mặc rách rưới đang lục thùng rác ven đường.

Hạ Vãn Song nhìn chiếc bánh bao và xíu mại còn chưa ăn xong trong tay mình, không do dự đi về phía đứa bé kia.

Hệ thống: [Ký chủ đừng đi! Đó là nữ chính đó! Mau rời khỏi đây đi…]

Hệ thống gào lên khàn cả giọng, nghe như máu cũng nghẹn lại nơi yết hầu.

14

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.