TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Hệ thống: [Ký chủ ơi, đến rồi đến rồi.]

Hệ thống: [A! Nam chính.]

Hạ Vãn Song: “Cậu đừng cứ lúc thì hú hét lúc thì gào lên như thế.”

Vì có cậu nhóc shota ở đây, Hạ Vãn Song bắt đầu trò chuyện với hệ thống trong đầu.

Hệ thống: [Song Song, cô ngàn vạn lần đừng có hành động cư xử như vậy trước mặt nam chính! Trước mặt nam chính thì thiết lập nhân vật của cô đã được định sẵn, nếu bị “cây trụ” của thế giới phát hiện có gì đó sai sai, sẽ rất nguy hiểm đấy.]

Hạ Vãn Song: “Nói cách khác, chỉ cần trước mặt là người nguyên chủ chưa từng thiết lập nhân vật, thì tôi có thể tự quyết định tính cách phải không?”

Hệ thống: […Đúng rồi, cô phát hiện trọng điểm rồi, nên nhớ kỹ điều đó nhé.]

Hạ Vãn Song: [Được rồi, tôi sẽ chú ý.]

“Song Song, tới lượt em chơi nè.”

Triệu Thiên Hàng đưa điện thoại cho Hạ Vãn Song, nàng nhìn chiếc điện thoại bấm phím có cảm giác cũ kỹ này, rồi lại đưa về phía Triệu Thiên Hàng.

“Anh chơi đi, em muốn xem anh chơi.”

“Được! Anh sẽ cố gắng.”

Triệu Thiên Hàng vui vẻ nhận lấy, cậu nhóc đầy hứng thú. Hạ Vãn Song ngồi cạnh nhìn cái logo 2G trên điện thoại, chợt không nhớ nổi 4G bắt đầu thịnh hành từ khi nào, rồi lại nghĩ đến điện thoại cảm ứng khi đó đã phổ biến chưa.

Hệ thống: [Song Song, cô không cần lo lắng nữa đâu, nữ chính hiện giờ đã chạy khỏi trại phúc lợi kia rồi.]

Hạ Vãn Song: “Vậy là bây giờ cô bé đang lang thang à?”

Trong cốt truyện, Chu Thanh Lang phải lang thang hơn nửa năm mới gặp được người tốt giúp đỡ. Một bé gái sáu bảy tuổi, một mình trong thành phố xa lạ, vừa thoát khỏi nguy hiểm lại còn phải chịu đựng thêm nửa năm nữa… Hạ Vãn Song không dám tưởng tượng cô bé phải sống kiểu gì.

Hệ thống: [Ký chủ, đừng can thiệp chuyện này nữa được không? Nếu cô giúp cô bé, nam nữ chính chắc chắn sẽ gặp nhau sớm, như vậy sẽ làm loạn hết cốt truyện.]

Lời của hệ thống khiến Hạ Vãn Song cảm thấy mình giống kiểu "thánh mẫu", chẳng lẽ vì người kia là nữ chính nên tất cả những gian khổ này đều nên bị người khác làm ngơ?

Nhưng Hạ Vãn Song cũng không định cãi nhau với hệ thống, chỉ tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn cậu nhóc chơi trò rắn săn mồi, rồi bắt đầu nhớ lại năm 2005, thế giới này khi đó là thế nào.

Nhớ được một lúc thì ngoài mấy chuyện liên quan mật thiết, nàng chẳng nhớ nổi gì khác, đành bỏ qua.

Triệu Thiên Hàng đang trong độ tuổi ham chơi, cả ngày hôm nay đã ngồi nhà làm bài tập, tuy không được xem TV, nhưng có thể chơi trò rắn săn mồi và xếp hình cũng khiến cậu vui ra mặt.

Em gái hôm nay không biết bị gì mà đặc biệt im lặng, Triệu Thiên Hàng nghĩ chắc là do bị tiếng sấm bên ngoài dọa, nên cũng không để tâm nhiều.

“Song Song, mưa ngoài trời chắc chưa tạnh đâu, mẹ anh tối nay cũng không về. Hay là anh nấu mì gói ăn nhé, em đi bật máy lọc nước đi, lát nữa anh nấu cho em.”

Bị cậu nhóc dỗ dành nhẹ nhàng lại còn xoa đầu, Hạ Vãn Song cứng đờ người rồi từ từ đứng dậy khỏi sofa, bật máy lọc nước. Lúc nước sôi, nàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm khi cậu bé thò tay vào pha mì, sợ bị bỏng.

Ăn mì xong, Triệu Thiên Hàng nằm dài trên sofa, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, rồi lại nhìn ra mưa ngoài trời, trông có vẻ buồn buồn.

“Anh, em không sợ nữa, em muốn ngủ rồi. Anh về nhà đi, không cần ở lại với em đâu.”

Hạ Vãn Song mỉm cười ngọt ngào với cậu nhóc rồi vẫy tay.

“Thật sự không sợ nữa chứ?”

“Vâng”

“Song Song giỏi quá nha, vậy anh về đây.”

Triệu Thiên Hàng cũng nhớ ra còn để đồ chơi ở nhà mình, liền quay người đi ra cửa.

Hạ Vãn Song thấy cậu bé bước vào căn nhà bên cạnh thì cũng tiện tay khép cửa lại.

“Thống Thống, sao cô bé này lại giống tôi hồi nhỏ đến vậy?”

Hệ thống: [Đây là phúc lợi cho người mới đó, trong thế giới nhiệm vụ đầu tiên, những nhân vật như tên và ngoại hình sẽ được điều chỉnh giống ký chủ, giúp các người dễ thích nghi hơn.]

“Thì ra là vậy.”

Hạ Vãn Song gỡ bỏ được nghi hoặc trong lòng, sau đó đi về phía thư phòng, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Thư phòng được bày biện đơn giản, ngoài máy tính, bàn ghế và giá sách ra thì chẳng còn gì khác. Nhưng vì để lâu nên bụi bặm khá nhiều, dọn dẹp cũng vất vả.

Nàng kéo ghế lại, đứng lên đó để lau từng quyển sách, nhưng vẫn có chỗ không với tới được.

Không khí tràn ngập mùi bụi ẩm bám lâu ngày. Sau khi dọn xong, đổ hết nước bẩn đi, lau rửa sạch sẽ, Hạ Vãn Song đứng bên cửa sổ thư phòng ngắm mưa.

Bên ngoài trời tối đen, tiếng mưa ào ào đập vào cửa sổ như chẳng bao giờ dứt.

Hạ Vãn Song cảm thấy mệt mỏi, quay về phòng ngủ, nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.

-

Ngoài cửa sổ, cây cối bị gió cuốn lay lắt, hoa cỏ không chịu nổi đã tàn tạ. Trên đường phố vắng lặng không một bóng người, đến cả xe cộ cũng hiếm hoi.

Lúc này, Chu Thanh Lang đang co ro bên cạnh thùng rác, run rẩy.

Trong không khí là mùi rác thối pha với nước mưa khiến người ta buồn nôn, nhưng cô bé đã quen rồi.

Cô không có chỗ nào để đi, mấy chiếc thùng giấy và cái chăn rách dùng tạm làm nơi trú thân đã bị nước mưa làm ướt hết, không còn gì để che mưa chắn gió. Trên người cô dơ bẩn, không ai muốn nhận nuôi.

Cô chỉ còn cách dầm mưa lật tung thùng rác, moi móc bên trong tìm gì đó, sau đó chui vào đó trốn, nhìn thế giới bên ngoài qua khe hở của thùng rác không có nắp một thế giới nhỏ hẹp, bẩn thỉu.

Cái bụng đói khiến cô đau, Chu Thanh Lang ôm bụng, cố cuộn người lại thật chặt. Quần áo ướt sũng, thùng rác chẳng thể chắn được gió, chỉ mang thêm từng đợt lạnh buốt.

“Ngủ rồi sẽ không thấy đói nữa.”

Cô lẩm bẩm, thân thể vẫn run lên từng đợt.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi nơi này khi cơn mưa tạnh. Nếu không, khi nhân viên vệ sinh tới thấy đống rác lộn xộn này, nhất định sẽ lại bị quát mắng và xua đuổi.

-

Cơn mưa kéo dài đến tận sáng hôm sau. Hạ Vãn Song bừng tỉnh từ trong cơn mộng, sờ gáy mình, thở dốc trên giường.

Hệ thống: [Song Song, cô gặp ác mộng sao?]

Hạ Vãn Song khẽ đáp, rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

14

0

2 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.