TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Gặp gỡ

Giọng hét của hệ thống suýt nữa khiến Hạ Vãn Song thăng thiên ngay tại chỗ, vang vọng trong đầu như tiếng sấm nổ tung.

Nàng vẫn bước tiếp về phía trước, mặc kệ. Hệ thống bắt đầu khóc hu hu như trẻ con.

Hệ thống: [Ký chủ, cô thật sự không được làm vậy đâu. Thân thiết quá mức từ khi còn nhỏ sẽ làm rối loạn cốt truyện sau này! Về sau còn tiếp tục như thế nào được nữa chứ?]

Hạ Vãn Song: “Vậy ý cậu là nên để mặc cho cô bé ấy ăn rác sao? Cậu nhìn xem, quần áo cô bé ướt sũng hết rồi, mới có 6 tuổi thôi đó. Cô bé sẽ bị bệnh mất.”

Hệ thống: [Nhưng mà cô ấy là nữ chính mà, không thể xảy ra chuyện đâu…]

Gương mặt Hạ Vãn Song trở nên lạnh lùng. Nàng hiểu hệ thống đang lo lắng, nhưng bản thân cũng nhức đầu không kém.

Hạ Vãn Song: “Từ giây phút tôi xuất hiện, cốt truyện đã lệch rồi. Tôi không thể giống nguyên chủ sống nhờ vào mấy dì hàng xóm mấy năm trời, càng không thể thờ ơ lạnh nhạt với loại chuyện như thế này.”

Hệ thống: [Nhưng tại sao chứ?]

Hệ thống thật sự không hiểu nổi. Đi theo quỹ đạo ban đầu chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao? Như vậy ký chủ cũng không phải khổ sở nghĩ cách kiếm tiền duy trì sinh kế.

Hạ Vãn Song: “Bởi vì tôi là con người, không phải NPC.”

Hạ Vãn Song đã bình tĩnh lại, không tức giận nữa.

Trong mắt nàng, hệ thống chẳng khác gì một đứa trẻ luôn cho rằng mọi việc phải diễn ra theo logic lập trình sẵn của mình. Như vậy không đáng trách.

Nhưng Hạ Vãn Song cảm thấy, con người tồn tại là phải có lễ nghĩa, liêm sỉ, có lương tâm và chính kiến. Nếu cứ cẩn trọng mà rập khuôn theo kịch bản, vậy chẳng khác nào biến thành một con rối.

Hạ Vãn Song: “Thống Thống, tôi biết cậu sợ cái gì. Tôi hỏi cậu, theo như cậu biết, nếu ký chủ làm lệch cốt truyện thì hệ thống có bị trừng phạt không?”

Hệ thống: [Không đâu…]

Hạ Vãn Song: “Nếu không ảnh hưởng gì đến cậu, vậy cậu không cần lo lắng quá. Tôi vẫn sẽ đi theo mạch cốt truyện mà. Cậu nghĩ xem, tôi chẳng phải sẽ trở thành tình địch của nữ chính đúng không?”

Hệ thống: [Đúng vậy…]

Hạ Vãn Song: “Vậy thì chờ đến lúc hai người họ nảy sinh tình cảm, tôi mới xuất hiện làʍ t̠ìиɦ địch chẳng phải càng đúng thời điểm sao? Đảm bảo nữ chính vẫn sẽ đến Hải Thành để theo mạch truyện, chẳng có gì khác biệt cả.”

Hệ thống: [Nhưng… như vậy vẫn không đúng…]

Hạ Vãn Song: “Có gì không đúng chứ? Cốt truyện là hai người họ gặp nhau vì công việc rồi thích nhau, hay từ nhỏ đã thân thiết rồi thích nhau, đều là thích, khác gì nhau?”

Hạ Vãn Song: “Tuy nguyên nhân và quá trình khác nhau, nhưng kết quả vẫn là yêu nhau, có gì khác đâu?”

Hệ thống bị từ “thích” làm cho quay cuồng, đầu óc bắt đầu rối rắm.

Hệ thống: [Hình như… nghe cũng hợp lý thật…]

Hạ Vãn Song: “Tất nhiên là đúng rồi. Cậu tin tôi không? Chúng ta là một thể mà, không tin tôi thì còn tin ai? Cậu không thể không tin tôi đúng không?”

Hệ thống: [Tôi không thể…]

Hạ Vãn Song: “Ngoan.”

Hệ thống ngốc nghếch vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra chỗ nào sai thật sự.

Hạ Vãn Song đã trấn an xong hệ thống, liền vội vàng chạy về phía nữ chính.

Chu Thanh Lang đang bới trong thùng rác, vừa tìm được nửa cái bánh mì thì nghe tiếng bước chân đến gần. Cô bé cảnh giác nhìn người đang chạy tới.

Là một chị gái, gương mặt trắng trẻo, quần áo sạch sẽ. Sự tương phản càng khiến bộ dạng lôi thôi, bẩn thỉu của Chu Thanh Lang trở nên thảm hại hơn. Cô bé vô thức siết chặt lòng bàn tay dơ bẩn của mình, muốn quay người bỏ chạy.

“Khoan đã, đừng đi mà!”

Hạ Vãn Song vội gọi với theo, sợ cô bé chạy rồi sẽ không tìm được nữa.

Nàng đau lòng nhìn cô bé nhỏ gầy trước mắt. Tuy mới sáu bảy tuổi, nhưng do thiếu dinh dưỡng nên trông nhỏ thó, tóc tai bù xù, ánh mắt đầy đề phòng hoàn toàn không giống một đứa trẻ hồn nhiên nên có.

“Cái này cho em ăn, có muốn không?”

Hạ Vãn Song giơ túi đồ ăn trong tay ra, nhưng Chu Thanh Lang vẫn siết chặt mẩu bánh mì vừa nhặt được, không đưa tay ra nhận.

“Vậy chị để ở đây, em tự lấy nhé?”

Nàng đặt bánh bao và xíu mại xuống đất rồi lùi lại vài bước.

Chu Thanh Lang do dự một lát rồi nhanh chóng bước tới, khom người nhặt túi đồ lên ôm chặt vào lòng.

“Cảm ơn…”

Giọng cô bé không trong trẻo như những đứa trẻ cùng tuổi, thậm chí còn hơi khàn khàn, lí nhí nói lời cảm ơn.

“Không có gì đâu. Nếu em không chê…”

Hạ Vãn Song lại giơ hộp sữa đậu nành uống dở ra, thấy Chu Thanh Lang gật đầu mới đưa cho.

“Của em nè, cầm đi. Nếu em còn đói, chị sẽ mua thêm cho.”

Trái tim tình cảm của Hạ Vãn Song sắp trào ra ngoài, nàng nhẹ nhàng vươn tay, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp.

Chu Thanh Lang đón lấy nhưng không chạm vào tay nàng, lặng lẽ ăn.

“Em… em có muốn về nhà với chị không? Chị cũng ở một mình, mình có thể làm bạn với nhau mà.”

Hạ Vãn Song biết lời mời này có hơi đường đột, nhưng nàng chỉ muốn tạo một mối liên hệ bước đầu. Nói ra không phải để đạt được kết quả ngay, mà là để thăm dò mức độ đề phòng của đối phương.

Quả nhiên Chu Thanh Lang sinh nghi, cơ thể vừa thả lỏng được chút lại lập tức cảnh giác, thậm chí lùi về sau vài bước như thể sẵn sàng bỏ chạy.

“Đừng sợ, nhà chị ở ngay đằng kia.”

Nàng chỉ về hướng khu chung cư gần đó, giữ khoảng cách không làm cô bé thấy mất an toàn.

“Chị tên là Hạ Vãn Song, Hạ là mùa hè, Vãn là buổi tối, Song là đôi lứa, còn em thì sao?”

Chu Thanh Lang há miệng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không lên tiếng, chỉ liếc nhìn Hạ Vãn Song một cái rồi quay đầu bỏ chạy.

Hệ thống: [Nữ chính chạy rồi! Chạy thật rồi.]

16

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.