0 chữ
Chương 7
Chương 7
Hạ Vãn Song thật sự rất rối rắm. Nàng biết tốt nhất mình không nên can thiệp vào, nếu không rất dễ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm. Nhưng nếu nữ chính còn chưa bị đưa vào cái trại phúc lợi đó, nàng thật sự muốn ra tay giúp đỡ.
Nếu có thể, nàng còn muốn giúp được nhiều đứa trẻ hơn nữa. Vì cái trại phúc lợi kia đâu chỉ có một đứa nhỏ. Nhưng tiếc là nàng cũng chẳng có bao nhiêu khả năng.
Hệ thống: [Cô không cần lo lắng, đó là nữ chính mà, sẽ không có chuyện gì đâu.]
"Cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì sao? Này hệ thống thân yêu, bây giờ chúng ta đang đi trên một nhánh rẽ khác rồi đó."
Hệ thống bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Cậu nói lúc đầu là hệ thống xảy ra vấn đề, vậy rốt cuộc là sao?"
Hạ Vãn Song vẫn còn nhớ những gì hệ thống nói khi giao nhiệm vụ cho nàng, giờ nàng bắt đầu suy nghĩ về sự cần thiết của chuyện đó.
Hệ thống: [Đây là một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính là trụ cột của thế giới, còn các nhân vật phụ thì như khung xương nâng đỡ toàn bộ cấu trúc xung quanh. Nhưng chúng ta phát hiện có một số thế giới bắt đầu trở nên không ổn định.]
Hệ thống: [Thế giới này, nguyên chủ vốn sẽ qua đời vào năm 24 tuổi, tức là trước khi cốt truyện chính bắt đầu. Nếu vậy thì mâu thuẫn giữa nam nữ chính sẽ không được khơi mào, nữ chính cũng sẽ không trở về Hải Thành, và toàn bộ tuyến truyện về hào môn sẽ không thể mở ra. Vì vậy chúng ta cần phải tìm một người thay thế để sửa chữa, giữ cho câu chuyện đi đúng hướng.]
Hệ thống: [Cho nên, Song Song, tốt nhất cô đừng can thiệp.]
Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi chỉ muốn hỏi: "Cậu có thể định vị cô bé không?"
Hệ thống: [Không được, tôi không có quyền hạn đó.]
"Vậy cậu có thể giúp tôi tra dòng thời gian không?"
Hệ thống: [Được rồi, cô đợi một chút.]
Hệ thống biết Hạ Vãn Song lo lắng, cũng vì lý do đó mà nó mới chọn nàng làm ký chủ vì nàng là người thiện lương. Cho nên, hệ thống cảm thấy nàng xứng đáng được trao một cơ hội. Nó lập tức chui vào dữ liệu loạn như ma trận để tra tìm.
Trong đầu dần yên tĩnh lại, Hạ Vãn Song ngẩn người nhìn cơn mưa lớn ngoài ban công, rồi quyết định đi dọn dẹp một chút, dù sao đây cũng là ngôi nhà mình sẽ sống từ nay về sau.
Nước và điện vẫn chưa bị cắt, dì hàng xóm cũng sẽ giúp nàng đóng tiền điện nước, đúng là một người tốt.
Hạ Vãn Song ra ban công lấy chậu và khăn lau, nhón chân hứng nước rồi quay vào phòng ngủ.
Dọn xong phòng ngủ, nàng mệt đến mức không đứng thẳng nổi lưng.
Cơ thể trẻ con thật quá yếu. Hạ Vãn Song xoa lưng, đổ nước bẩn vào nhà vệ sinh, rồi đứng trước gương soi kỹ gương mặt mình.
Trước đó nàng chưa để ý lắm đến ngoại hình, nhưng lần này nhìn kỹ khiến nàng giật mình ngẩn người.
Cô bé này… rất giống nàng hồi nhỏ.
Chỉ là gầy hơn một chút thôi, nhưng ngũ quan thì giống lắm.
Hạ Vãn Song định hỏi hệ thống, nhưng lại sợ quấy rầy khi nó đang tra thời gian tuyến nên đành gác nghi vấn lại, tiếp tục dọn dẹp thư phòng.
Tiếng nước ào ào từ vòi hòa cùng tiếng sấm ngoài cửa sổ. Trong lúc mơ hồ, Hạ Vãn Song nghe thấy có tiếng gõ cửa, nhưng lại cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm.
Nàng tắt vòi nước, ngay lúc đó bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn đến mức như muốn nổ màng nhĩ.
Hạ Vãn Song nhíu mày, đặt chậu nước vào thư phòng, lau khô tay rồi bước ra cửa. Nàng dời chiếc ghế cao tới, cẩn thận leo lên nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài là một bé trai.
Hạ Vãn Song đoán được chắc là ai rồi, liền bước xuống, dời ghế sang một bên và mở cửa.
"Song Song, sao giờ mới mở cửa, anh gõ lâu lắm rồi đó."
Bé trai mặc sơmi kẻ caro, tóc mềm mại nhìn rất ngoan, tay cầm điện thoại, vừa đi vào vừa nhỏ giọng cằn nhằn.
"Bên ngoài sấm to quá."
Hạ Vãn Song nhỏ giọng đáp, cố tỏ ra hơi hoảng, giống như một bé gái mười tuổi bình thường.
"Mẹ anh đi làm rồi, gọi điện bảo anh qua coi em một chút, sợ em ở nhà một mình sẽ sợ."
Triệu Thiên Hàng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô bé đang đứng thừ ra, cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Song Song, em sao thế? Bị dọa rồi à?"
Mọi lần mở cửa là cô em gái sẽ nhào tới ôm lấy hắn, gọi anh ríu rít. Hôm nay sao lại là cảm giác kỳ lạ thế này?
"A? Ừm, em hơi sợ."
Hạ Vãn Song quay mặt đi, cố gắng phát ra tiếng sợ hãi vô hồn.
Bảo nàng đóng vai một bé gái làm nũng trước tiểu shota, thật sự nàng không có cái mặt dày đó.
"Không sao đâu, anh ở đây rồi. Mau tới đây, chúng ta cùng chơi rắn săn mồi nè."
Cậu bé vẫy tay gọi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trông rất dễ thương và khiến người ta thấy yên tâm.
Hạ Vãn Song hiểu vì sao nguyên chủ lại thích cậu bé này. Nàng đành từ bỏ ý định lau thư phòng, bước qua chơi game cùng shota.
"Rắn này nhanh quá đi, Song Song, em chơi đi."
Triệu Thiên Hàng quay đầu nhìn em gái, lại thấy cô bé đang cười một cách kỳ lạ, khiến lưng cậu hơi lạnh lạnh.
"Nhưng mà anh chơi giỏi mà."
Hạ Vãn Song cười dịu dàng, ánh mắt đầy tình thương như một người mẹ.
Nếu có thể, nàng còn muốn giúp được nhiều đứa trẻ hơn nữa. Vì cái trại phúc lợi kia đâu chỉ có một đứa nhỏ. Nhưng tiếc là nàng cũng chẳng có bao nhiêu khả năng.
Hệ thống: [Cô không cần lo lắng, đó là nữ chính mà, sẽ không có chuyện gì đâu.]
"Cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì sao? Này hệ thống thân yêu, bây giờ chúng ta đang đi trên một nhánh rẽ khác rồi đó."
Hệ thống bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Cậu nói lúc đầu là hệ thống xảy ra vấn đề, vậy rốt cuộc là sao?"
Hạ Vãn Song vẫn còn nhớ những gì hệ thống nói khi giao nhiệm vụ cho nàng, giờ nàng bắt đầu suy nghĩ về sự cần thiết của chuyện đó.
Hệ thống: [Thế giới này, nguyên chủ vốn sẽ qua đời vào năm 24 tuổi, tức là trước khi cốt truyện chính bắt đầu. Nếu vậy thì mâu thuẫn giữa nam nữ chính sẽ không được khơi mào, nữ chính cũng sẽ không trở về Hải Thành, và toàn bộ tuyến truyện về hào môn sẽ không thể mở ra. Vì vậy chúng ta cần phải tìm một người thay thế để sửa chữa, giữ cho câu chuyện đi đúng hướng.]
Hệ thống: [Cho nên, Song Song, tốt nhất cô đừng can thiệp.]
Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi chỉ muốn hỏi: "Cậu có thể định vị cô bé không?"
Hệ thống: [Không được, tôi không có quyền hạn đó.]
Hệ thống: [Được rồi, cô đợi một chút.]
Hệ thống biết Hạ Vãn Song lo lắng, cũng vì lý do đó mà nó mới chọn nàng làm ký chủ vì nàng là người thiện lương. Cho nên, hệ thống cảm thấy nàng xứng đáng được trao một cơ hội. Nó lập tức chui vào dữ liệu loạn như ma trận để tra tìm.
Trong đầu dần yên tĩnh lại, Hạ Vãn Song ngẩn người nhìn cơn mưa lớn ngoài ban công, rồi quyết định đi dọn dẹp một chút, dù sao đây cũng là ngôi nhà mình sẽ sống từ nay về sau.
Nước và điện vẫn chưa bị cắt, dì hàng xóm cũng sẽ giúp nàng đóng tiền điện nước, đúng là một người tốt.
Hạ Vãn Song ra ban công lấy chậu và khăn lau, nhón chân hứng nước rồi quay vào phòng ngủ.
Dọn xong phòng ngủ, nàng mệt đến mức không đứng thẳng nổi lưng.
Trước đó nàng chưa để ý lắm đến ngoại hình, nhưng lần này nhìn kỹ khiến nàng giật mình ngẩn người.
Cô bé này… rất giống nàng hồi nhỏ.
Chỉ là gầy hơn một chút thôi, nhưng ngũ quan thì giống lắm.
Hạ Vãn Song định hỏi hệ thống, nhưng lại sợ quấy rầy khi nó đang tra thời gian tuyến nên đành gác nghi vấn lại, tiếp tục dọn dẹp thư phòng.
Tiếng nước ào ào từ vòi hòa cùng tiếng sấm ngoài cửa sổ. Trong lúc mơ hồ, Hạ Vãn Song nghe thấy có tiếng gõ cửa, nhưng lại cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm.
Nàng tắt vòi nước, ngay lúc đó bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn đến mức như muốn nổ màng nhĩ.
Hạ Vãn Song nhíu mày, đặt chậu nước vào thư phòng, lau khô tay rồi bước ra cửa. Nàng dời chiếc ghế cao tới, cẩn thận leo lên nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài là một bé trai.
Hạ Vãn Song đoán được chắc là ai rồi, liền bước xuống, dời ghế sang một bên và mở cửa.
"Song Song, sao giờ mới mở cửa, anh gõ lâu lắm rồi đó."
Bé trai mặc sơmi kẻ caro, tóc mềm mại nhìn rất ngoan, tay cầm điện thoại, vừa đi vào vừa nhỏ giọng cằn nhằn.
"Bên ngoài sấm to quá."
Hạ Vãn Song nhỏ giọng đáp, cố tỏ ra hơi hoảng, giống như một bé gái mười tuổi bình thường.
"Mẹ anh đi làm rồi, gọi điện bảo anh qua coi em một chút, sợ em ở nhà một mình sẽ sợ."
Triệu Thiên Hàng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô bé đang đứng thừ ra, cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Song Song, em sao thế? Bị dọa rồi à?"
Mọi lần mở cửa là cô em gái sẽ nhào tới ôm lấy hắn, gọi anh ríu rít. Hôm nay sao lại là cảm giác kỳ lạ thế này?
"A? Ừm, em hơi sợ."
Hạ Vãn Song quay mặt đi, cố gắng phát ra tiếng sợ hãi vô hồn.
Bảo nàng đóng vai một bé gái làm nũng trước tiểu shota, thật sự nàng không có cái mặt dày đó.
"Không sao đâu, anh ở đây rồi. Mau tới đây, chúng ta cùng chơi rắn săn mồi nè."
Cậu bé vẫy tay gọi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trông rất dễ thương và khiến người ta thấy yên tâm.
Hạ Vãn Song hiểu vì sao nguyên chủ lại thích cậu bé này. Nàng đành từ bỏ ý định lau thư phòng, bước qua chơi game cùng shota.
"Rắn này nhanh quá đi, Song Song, em chơi đi."
Triệu Thiên Hàng quay đầu nhìn em gái, lại thấy cô bé đang cười một cách kỳ lạ, khiến lưng cậu hơi lạnh lạnh.
"Nhưng mà anh chơi giỏi mà."
Hạ Vãn Song cười dịu dàng, ánh mắt đầy tình thương như một người mẹ.
13
0
2 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
