TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

“Vậy là… đây là toàn bộ tài sản của chúng ta sao?”

Tổng cộng được 747 tệ tám hào.

Hệ thống: [Trừ số tiền trong thẻ ngân hàng thì đúng vậy.]

Thật sự quá buồn rồi.

Hạ Vãn Song nhìn chằm chằm vào đống tiền một lúc mà ngẩn người, sau đó tìm được một chiếc ví nhỏ trong phòng, gom hết tiền cho vào.

Hiện giờ, chỗ tiền này chính là cả sinh mệnh của nàng.

Nàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đây là phòng ngủ của ba mẹ nguyên chủ, cũng là phòng ngủ chính. Trên tường vẫn còn treo ảnh cưới. Phòng khá bừa bộn, có nhiều chỗ phủ đầy bụi. Nguyên chủ mới chỉ là một đứa bé chưa đầy mười tuổi, việc quét dọn đối với cô bé là quá sức, nhiều chỗ chẳng sạch sẽ chút nào.

Ra khỏi phòng chính là hai phòng phụ, một là phòng ăn, một là phòng khách thông với ban công nhỏ.

Trên tường treo một chiếc đồng hồ khâu chỉ thêu hình chữ thập. Trong ký ức của Hạ Vãn Song, đây là do mẹ nguyên chủ tự tay thêu. Đồng hồ hiển thị giờ hiện tại là 2 giờ 30 chiều.

Đây là một căn hộ ba phòng một sảnh, khoảng chừng 100 mét vuông. Hạ Vãn Song âm thầm ghi nhớ lại mọi chi tiết.

Ba căn phòng nằm cùng một phía. Phòng giữa là phòng của nguyên chủ, khi đẩy cửa ra, thấy bài trí rất đáng yêu, diện tích bằng khoảng hai phần ba phòng chính. Rèm cửa vẫn còn là loại in hình “thế giới dưới đáy biển” dễ thương.

Hạ Vãn Song nhìn quanh một lát rồi đóng cửa lại, mở phòng cuối cùng đó là thư phòng. Vừa mở cửa, một mùi bụi bặm xộc ra khiến nàng suýt sặc.

Mẹ nguyên chủ đã rời đi hơn nửa năm, nơi này không ai dọn dẹp nên như vậy cũng dễ hiểu.

Nàng vẫy tay xua bụi, bịt miệng mũi rồi nhìn xung quanh thư phòng. Trên bàn có một chiếc máy tính để bàn đã đậy nắp. Giá sách bên cạnh chất đầy sách.

Hạ Vãn Song vốn định bật máy tính lên xem thử, nhưng bên ngoài sấm chớp đì đùng, trời mưa như trút nước khiến nàng đổi ý.

Khi rời khỏi thư phòng, nàng liếc nhìn cuốn lịch để bàn trên bàn sách rồi chợt nhớ ra một việc rất quan trọng.

“Thống Thống, bây giờ là ngày tháng năm nào?”

Hệ thống: [Ngày 16 tháng 7 năm 2005, thứ bảy.]

“Năm 2005 hả, 10.000 tệ lúc này đáng giá cực kỳ đó.”

Hạ Vãn Song cảm thấy đau lòng quá chừng.

“Nhưng mà năm 2005… tôi chắc vẫn còn ở nơi đó…”

Nghĩ đến đây, Hạ Vãn Song bắt đầu thì thầm.

Hệ thống: [Ký chủ, à không, Song Song, đây không phải là thế giới của cô đâu. Đây là một thế giới hoàn toàn độc lập, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.]

“Tôi biết mà.”

Nếu đây chỉ là thế giới song song, thì Hạ Vãn Song chắc chắn sẽ tìm cách đến bên ba mình, nói cho ông biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra để ngăn chặn bi kịch. Nhưng hiện tại, mọi thứ không thể thay đổi được nữa.

Nàng hít sâu một hơi, gạt bỏ suy nghĩ lung tung, rồi tiếp tục tiếc rẻ số tiền hơn 10.000 trong thẻ mà không thể rút được.

-

“À đúng rồi, Thống Thống, nữ chính đã đến thành phố này chưa?”

Nàng chợt nhớ đến một tình tiết quan trọng trong cốt truyện, lòng không khỏi cảm thấy xót xa cho số phận nữ chính thật sự quá bi thảm.

Theo thiết lập, nữ chính Chu Thanh Lang vốn là thiên kim tiểu thư của một gia tộc giàu có ở Hải Thành. Nhưng khi mới sinh ra, do hộ lý ham tiền nên đã tráo đổi và đem cô vứt ra thùng rác, ý định để cô chết.

May mắn thay, cô được một bà lão nhặt ve chai cứu sống. Bà không đành lòng để cô chết nên đã đưa về nuôi nấng.

Chu Thanh Lang lớn lên không hề biết thân thế thật sự của mình, luôn nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống nhờ vào việc theo bà đi nhặt ve chai.

Sau khi bà mất, cô bị đưa vào cô nhi viện. Nhưng không lâu sau, viện đó bị đóng cửa và cô bị chuyển đến một nơi gọi là Đồng Lý cũng chính là thành phố mà Hạ Vãn Song hiện đang ở.

Tuy trong cốt truyện không miêu tả kỹ chi tiết, chỉ nói sơ sơ rằng Chu Thanh Lang luôn cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng Hạ Vãn Song ngay lập tức nhận ra vấn đề. Viện phúc lợi đó có thể đã tham gia buôn bán trẻ em, hoặc giao trẻ cho những kẻ có sở thích bệnh hoạn nào đó. Dù là lý do gì thì cũng thật ghê tởm.

Hệ thống: [Có lẽ là đã đến rồi.]

“Vậy cậu có cách nào tìm ra cô bé hoặc định vị cô bé không?”

Hệ thống: [Song Song… cô muốn làm gì vậy?]

Trong mắt hệ thống, tuyến truyện của nữ chính là một mạch, tuyến của nữ phụ là một mạch, vốn dĩ không nên can thiệp lẫn nhau.

“Nếu cô ấy vẫn chưa bị đưa đến chỗ đó, tôi muốn…”

Tuy rằng cốt truyện có nói nữ chính sẽ cảm thấy có gì đó không ổn và tự mình trốn thoát, nhưng dù gì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi mà thôi. Cái chốn ăn thịt người đó, nếu cô bé không đủ thông minh để tránh né, Hạ Vãn Song vẫn rất muốn giúp một tay.

Hệ thống: [Không được! Cô đừng nghĩ tới nữa!]

"Nhưng mà tôi vẫn thấy hơi lo…"

Hệ thống: [Không được nghĩ!]

"Nhưng… tôi là một giáo viên, tôi không thể làm ngơ khi thấy một đứa trẻ bị như vậy."

14

0

2 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.