0 chữ
Chương 5
Chương 5
Trong ký ức thì dường như nguyên chủ sống nhờ vào sự chăm sóc của dì hàng xóm. Đến khi dì ấy dọn đi thì chẳng còn thông tin gì về việc chi tiêu hay kinh tế của nguyên chủ nữa.
Mà Hạ Vãn Song thì ngại tiếp tục sống kiểu ăn nhờ ở đậu, cho nên nàng muốn tìm hiểu trước tình hình tài chính hiện tại.
Hệ thống bị hỏi thì khựng lại một chút, sau đó kích hoạt tính năng tra cứu nhỏ của nó, và may mắn là vẫn còn dùng được.
Hệ thống: [Đợi chút Song Song, tôi tra giúp cô.]
Hệ thống: [Vậy… Song Song! Tôi tìm được rồi! Trong hộc bàn trang điểm còn 200 tệ, ngăn tủ đầu giường có 545 tệ, còn trong thẻ ngân hàng là 15.628 tệ.]
“Ồ! Nhiêu đây là đủ rồi.”
Với số tiền này, nuôi một đứa trẻ đến hết cấp ba là hoàn toàn khả thi.
Hạ Vãn Song hơi hí hửng, cảm thấy cuộc sống vẫn rất đáng để mong chờ.
Đột nhiên, hệ thống nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, dè dặt hỏi: [Tôi có biết mật khẩu sao…?]
Nụ cười trên mặt Hạ Vãn Song đông cứng lại.
Đây đúng là một vấn đề lớn thật.
“Chẳng lẽ cậu không biết mật khẩu sao?”
Hệ thống: [Tôi không biết đâu.]
“Cậu là hệ thống mà, đến số tiền trong thẻ còn biết, sao lại không biết mật khẩu?”
Hạ Vãn Song cảm thấy hệ thống chắc chắn phải biết được chứ.
Hệ thống: [Cái đó là nhờ tính năng quét thông tin, tôi chỉ có thể nhìn thấy số dư chứ không thể giải mã được. Đây là cơ chế bảo mật bắt buộc, nếu hệ thống có thể làm điều đó thì sẽ rất nguy hiểm.]
Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, hệ thống chắc chắn không chỉ tồn tại duy nhất ở đây. Nếu có thể dễ dàng giải mã như vậy thì sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là hơn 10.000 tệ trong thẻ nàng không thể lấy ra được sao?
“Để tôi nghĩ lại… tôi nhớ lại xem sao.”
Hạ Vãn Song day day huyệt thái dương, cố gắng tìm trong ký ức của cô bé những gì liên quan đến thẻ ngân hàng.
Hồi mẹ cô bé mới mất tích không lâu, dì hàng xóm từng nói sẽ giúp cô bé rút tiền. Lúc đó có tìm được một chiếc thẻ ngân hàng, nhưng đứa nhỏ làm sao biết mật khẩu là gì? Đã thử nhập sinh nhật của ba người, nhưng đều không đúng.
Dì hàng xóm cũng từng đến ngân hàng thử nói chuyện, nhưng quy định ở đó rất nghiêm ngặt chỉ người đứng tên thẻ mới được làm thủ tục. Ngay cả khi mang theo sổ hộ khẩu để chứng minh mối quan hệ cũng không được.
“Khó thật.”
Hạ Vãn Song nhíu mày, đành đi lục lọi những chỗ mà hệ thống nói vẫn còn tiền mặt.
Chắc những khoản tiền đó là do mẹ nguyên chủ để lại trước khi mất tích, hoặc từ trước đó nữa. Có vẻ như nguyên chủ chưa bao giờ đυ.ng đến. Nàng mở ngăn bàn trang điểm, mọi thứ bên trong đều phủ đầy bụi, gom được khoảng hai trăm tệ, ngoài ra còn vài đồng lẻ, mấy tệ cũng không bỏ sót.
Hạ Vãn Song cẩn thận lấy hết ra, thổi sạch bụi rồi đặt lên giường. Sau đó nàng đi tìm tủ đầu giường.
Trong ngăn tủ là một quyển sách và vài phong bì thư phủ đầy bụi. Nàng phủi sạch lớp bụi, lật sách ra thì tìm thấy vài tờ tiền nhét giữa các trang sách tổng cộng năm tờ, gồm bốn tờ hai mươi và một tờ năm tệ.
Mà Hạ Vãn Song thì ngại tiếp tục sống kiểu ăn nhờ ở đậu, cho nên nàng muốn tìm hiểu trước tình hình tài chính hiện tại.
Hệ thống bị hỏi thì khựng lại một chút, sau đó kích hoạt tính năng tra cứu nhỏ của nó, và may mắn là vẫn còn dùng được.
Hệ thống: [Đợi chút Song Song, tôi tra giúp cô.]
Hệ thống: [Vậy… Song Song! Tôi tìm được rồi! Trong hộc bàn trang điểm còn 200 tệ, ngăn tủ đầu giường có 545 tệ, còn trong thẻ ngân hàng là 15.628 tệ.]
“Ồ! Nhiêu đây là đủ rồi.”
Với số tiền này, nuôi một đứa trẻ đến hết cấp ba là hoàn toàn khả thi.
Hạ Vãn Song hơi hí hửng, cảm thấy cuộc sống vẫn rất đáng để mong chờ.
Nụ cười trên mặt Hạ Vãn Song đông cứng lại.
Đây đúng là một vấn đề lớn thật.
“Chẳng lẽ cậu không biết mật khẩu sao?”
Hệ thống: [Tôi không biết đâu.]
“Cậu là hệ thống mà, đến số tiền trong thẻ còn biết, sao lại không biết mật khẩu?”
Hạ Vãn Song cảm thấy hệ thống chắc chắn phải biết được chứ.
Hệ thống: [Cái đó là nhờ tính năng quét thông tin, tôi chỉ có thể nhìn thấy số dư chứ không thể giải mã được. Đây là cơ chế bảo mật bắt buộc, nếu hệ thống có thể làm điều đó thì sẽ rất nguy hiểm.]
Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, hệ thống chắc chắn không chỉ tồn tại duy nhất ở đây. Nếu có thể dễ dàng giải mã như vậy thì sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là hơn 10.000 tệ trong thẻ nàng không thể lấy ra được sao?
Hạ Vãn Song day day huyệt thái dương, cố gắng tìm trong ký ức của cô bé những gì liên quan đến thẻ ngân hàng.
Hồi mẹ cô bé mới mất tích không lâu, dì hàng xóm từng nói sẽ giúp cô bé rút tiền. Lúc đó có tìm được một chiếc thẻ ngân hàng, nhưng đứa nhỏ làm sao biết mật khẩu là gì? Đã thử nhập sinh nhật của ba người, nhưng đều không đúng.
Dì hàng xóm cũng từng đến ngân hàng thử nói chuyện, nhưng quy định ở đó rất nghiêm ngặt chỉ người đứng tên thẻ mới được làm thủ tục. Ngay cả khi mang theo sổ hộ khẩu để chứng minh mối quan hệ cũng không được.
“Khó thật.”
Hạ Vãn Song nhíu mày, đành đi lục lọi những chỗ mà hệ thống nói vẫn còn tiền mặt.
Chắc những khoản tiền đó là do mẹ nguyên chủ để lại trước khi mất tích, hoặc từ trước đó nữa. Có vẻ như nguyên chủ chưa bao giờ đυ.ng đến. Nàng mở ngăn bàn trang điểm, mọi thứ bên trong đều phủ đầy bụi, gom được khoảng hai trăm tệ, ngoài ra còn vài đồng lẻ, mấy tệ cũng không bỏ sót.
Trong ngăn tủ là một quyển sách và vài phong bì thư phủ đầy bụi. Nàng phủi sạch lớp bụi, lật sách ra thì tìm thấy vài tờ tiền nhét giữa các trang sách tổng cộng năm tờ, gồm bốn tờ hai mươi và một tờ năm tệ.
13
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
