0 chữ
Chương 4
Chương 4
Hạ Vãn Song hơi tiếc vì không được xem tiếp đoạn sau. Nàng sắp xếp lại phần cốt truyện này trong đầu, rồi bắt đầu tiêu hóa phần tiếp theo, ký ức của nguyên chủ.
Sau khi tiếp nhận, nàng cảm thấy đứa bé này cũng thật đáng thương.
Nguyên chủ từ nhỏ sống cùng bố mẹ tại thành phố Đồng Lý. Năm sáu tuổi, cha nàng bị người say rượu lái xe đâm chết. Mẹ nàng vốn đã có vấn đề về tâm lý, sau cái chết của chồng lại càng suy sụp nghiêm trọng.
Cô bé chưa kịp hưởng chút an nhàn đã phải đối mặt với hiện thực. Vừa đi học, vừa chăm sóc mẹ với tâm lý không ổn định. Nhưng rồi một ngày tan học về, cô bé không tìm thấy mẹ đâu nữa.
Sau nhiều lần dò hỏi, hàng xóm cho biết mẹ nàng tự ý ra ngoài, không ai biết bà đi đâu, cũng không liên lạc được. Dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, sau 48 giờ, người ta báo cảnh sát. Cảnh sát tìm kiếm mấy ngày, vẫn không có kết quả.
Cha đã mất, mẹ thì mất tích, không người thân, không nơi nương tựa. Nguyên chủ không chịu đến cô nhi viện, vì cô bé tin rằng mẹ vẫn còn sống, và cô bé không phải là trẻ mồ côi. Thế là cô bé kiên quyết ở lại căn nhà cũ, chờ một ngày mẹ sẽ quay về.
Trong khoảng thời gian chờ đợi như thế, cô bé nhận được rất nhiều sự quan tâm từ dì hàng xóm. Đặc biệt là đối với cậu con trai nhà bên – người hơn cô bé vài tuổi – cô bé càng thêm dựa dẫm. Mãi đến khi gia đình cậu ấy chuyển đi nơi khác.
Sau này, vào năm 24 tuổi, sau khi bị chính “người anh” trong lòng suốt bao năm phũ phàng và xem là pháo hôi, nguyên chủ đau lòng rời khỏi thành phố. Phần ký ức sau đó cũng không còn gì nữa.
Hạ Vãn Song tiêu hóa xong xuôi, ngồi dậy trên giường.
“Đứa nhỏ này… mẹ của con bé từ đó đến giờ thật sự chưa từng quay lại sao?”
Hệ thống: [Tôi cũng không rõ nữa. Tất cả những gì cô biết bây giờ cũng chính là những gì tôi biết.]
“Vậy cũng được.”
Tuy hoàn cảnh của nguyên chủ khá đáng thương, nhưng với Hạ Vãn Song thì điều này lại là một lợi thế. Nếu cha mẹ nguyên chủ còn sống, nàng sẽ phải tốn công suy tính ứng phó. Còn hiện tại, nàng chỉ cần đóng vai một đứa trẻ mồ côi là được.
Tình hình là nàng xuyên đến thế giới này, tạm thời nhập vai thành một đứa bé mười tuổi, cha chết vì tai nạn, mẹ thì mất tích không rõ tung tích. Sau này, đến năm 24 tuổi, nàng phải đóng vai “tình địch” trong truyện rồi rút lui đúng lúc.
Hạ Vãn Song nhìn ra ngoài cửa sổ trời đang mưa to rồi hít sâu một hơi.
Không tệ. Không khó. Nhưng trước mắt có một vấn đề cần giải quyết.
“Thống Thống, nhà tôi còn tiền không?”
Sau khi tiếp nhận, nàng cảm thấy đứa bé này cũng thật đáng thương.
Nguyên chủ từ nhỏ sống cùng bố mẹ tại thành phố Đồng Lý. Năm sáu tuổi, cha nàng bị người say rượu lái xe đâm chết. Mẹ nàng vốn đã có vấn đề về tâm lý, sau cái chết của chồng lại càng suy sụp nghiêm trọng.
Cô bé chưa kịp hưởng chút an nhàn đã phải đối mặt với hiện thực. Vừa đi học, vừa chăm sóc mẹ với tâm lý không ổn định. Nhưng rồi một ngày tan học về, cô bé không tìm thấy mẹ đâu nữa.
Sau nhiều lần dò hỏi, hàng xóm cho biết mẹ nàng tự ý ra ngoài, không ai biết bà đi đâu, cũng không liên lạc được. Dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, sau 48 giờ, người ta báo cảnh sát. Cảnh sát tìm kiếm mấy ngày, vẫn không có kết quả.
Trong khoảng thời gian chờ đợi như thế, cô bé nhận được rất nhiều sự quan tâm từ dì hàng xóm. Đặc biệt là đối với cậu con trai nhà bên – người hơn cô bé vài tuổi – cô bé càng thêm dựa dẫm. Mãi đến khi gia đình cậu ấy chuyển đi nơi khác.
Sau này, vào năm 24 tuổi, sau khi bị chính “người anh” trong lòng suốt bao năm phũ phàng và xem là pháo hôi, nguyên chủ đau lòng rời khỏi thành phố. Phần ký ức sau đó cũng không còn gì nữa.
Hạ Vãn Song tiêu hóa xong xuôi, ngồi dậy trên giường.
“Đứa nhỏ này… mẹ của con bé từ đó đến giờ thật sự chưa từng quay lại sao?”
“Vậy cũng được.”
Tuy hoàn cảnh của nguyên chủ khá đáng thương, nhưng với Hạ Vãn Song thì điều này lại là một lợi thế. Nếu cha mẹ nguyên chủ còn sống, nàng sẽ phải tốn công suy tính ứng phó. Còn hiện tại, nàng chỉ cần đóng vai một đứa trẻ mồ côi là được.
Tình hình là nàng xuyên đến thế giới này, tạm thời nhập vai thành một đứa bé mười tuổi, cha chết vì tai nạn, mẹ thì mất tích không rõ tung tích. Sau này, đến năm 24 tuổi, nàng phải đóng vai “tình địch” trong truyện rồi rút lui đúng lúc.
Hạ Vãn Song nhìn ra ngoài cửa sổ trời đang mưa to rồi hít sâu một hơi.
Không tệ. Không khó. Nhưng trước mắt có một vấn đề cần giải quyết.
“Thống Thống, nhà tôi còn tiền không?”
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
